Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 86 : Bí mật đằng sau

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Thời điểm nữ quân sư đột nhiên vong mạng, không khí trong toàn quân Đại Nam cũng nhiễm màu ảm đạm. Ai nấy đều thương tiếc người tài hoa vắn số, cũng thầm cảm thán thay cho bậc đế vương, xưa nay lãnh đạm vô tình, khó khăn lắm mới tìm được người tâm đầu ý hợp đã sớm phải én nhạn lìa đôi. Mấy ngày liên tiếp, hoàng đế luôn mang sắc mặt u ám nguy hiểm, khiến cho binh sĩ đều nơm nớp lo sợ, càng cẩn trọng tác phong của mình theo quân kỷ, rất e ngại bản thân bị “tai bay vạ gió”, vô tình chọc giận ngôi cửu ngũ rồi chẳng còn mạng trở về đoàn tụ với gia đình. Chẳng những thế, họ còn phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý ứng chiến cùng Yên Trường Quốc sắp tới, vì vậy căng thẳng chồng chất âu lo.



Từ cái đêm hoàng đế tự tay đắp nên nấm mộ ở ven đường cho quân sư xong, ngài ấy cũng tiếp tục nhốt mình trong phòng, không cho phép ai đến làm phiền, và rất ít khi bước ra ngoài. Mọi người đương nhiên nghĩ: đế vương là muốn được yên tĩnh để ổn định cảm xúc trước khi bước vào trận tử chiến ác liệt cùng lũ giặc điêu toa xảo trá kia. Chẳng ai ngờ, phía sau cánh cửa ngăn cách gian phòng nghỉ tạm của ngôi cửu ngũ với bên ngoài, một bí mật vẫn còn ẩn giấu. Mà lúc này, Trà Ngân đang ung dung thưởng thức ấm trà thơm lừng, nụ hàm tiếu từ từ hé nở trên chiếc môi xinh, làm trái tim Thừa Vĩ không ngừng thổn thức. Thật muốn chạy đến ngấu nghiến, cạy mở, trằn trọc cái miệng ấy để trừng phạt cho tội khiến hắn một phen bấn loạn tinh thần, tưởng như nửa phần hồn của mình đã chết lặng. Như vậy còn chưa đủ, đường đường là đế vương quyền uy tối thượng, trước nay luôn chỉ tay năm ngón, nhìn người ta giả dối nịnh nọt thì vô cùng khinh bỉ. Vậy mà giờ đây, chính nàng lại dám bảo hắn phải phối hợp diễn trò, nào khóc lóc bi thương, nào điên cuồng gào thét. Nàng có biết hình tượng băng lãnh cao ngạo của hắn, vì chuyện này đã hoàn toàn bị phá hủy rồi hay không?



Càng nhớ lại, Thừa Vĩ càng tức giận mà chẳng có nơi nào để trút, nhiều hơn nữa là thắc mắc nguyên nhân sâu xa của việc Trà Ngân nhất định bảo hắn dựng lên màn kịch tang tóc lần này. Hiện tại, trong phòng chỉ có hắn và nàng, tất nhiên hắn muốn biết chuyện này là thế nào, và hắn làm điều đó để đối phó với thế lực nào đây? Nghĩ thế, hắn đi đến bên bàn, ngồi xuống cạnh Trà Ngân, tự tay rót một chung trà cho mình, rồi cất tiếng:



- Việc nàng nhờ, ta đã cố gắng hết sức. Bây giờ có thể giải thích cho ta biết là chuyện gì đang xảy ra hay không?



- Được rồi, để ta nói rõ cho huynh nghe. Là như thế này, ta nhận được tin từ Vân Ngọc, nói có kẻ dùng tính mạng của cha nàng ấy uy hiếp, buộc nàng ấy phải xuống tay giết chết ta. Nàng ấy không biết động cơ của việc này là gì, nhưng từ ngôn hành cử chỉ của bọn người kia, nàng ấy đoán có khi lại liên quan đến vấn đề hòa đàm của hai nước. Vì vậy mới “tương kế tựu kế”, bảo ta phối hợp dựng nên vở diễn đặc sắc này. Đâm ta là giả, máu cũng là giả nốt.



- Rõ ràng nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta, gần như một bước không rời. Vậy bằng hữu của nàng truyền tin và hợp mưu cùng nàng lúc nào, sao ta không hề được biết?



- Đúng là hai người bọn ta không có cơ hội gặp nhau riêng. Những điều đó đều nằm trong bức thư do tên thiếu niên mang đến lần trước mà thôi.



- Nội dung bức thư đó ta đã nhìn qua, hoàn toàn không giống như lời nàng vừa nói. Có phải là nàng thiếu lòng tin với ta nên mới che giấu, đúng không? Nàng mau nói thật cho ta biết đi.




- Lại nữa! Ta cũng đâu có chạy mất, huynh cứ bắt thường hoài như thế làm chi. Ta từ từ chuộc lỗi với huynh là được chứ gì



- Nói thì phải giữ lời đó nhé!



- Thôi được rồi, ta đói bụng, huynh ra ngoài gọi chút gì đó cho ta ăn đi. Nhớ là phải bày ra dáng vẻ đau lòng và căm phẫn, chờ xem tình hình vài ngày nữa rồi tính tiếp.



- Được. Ta đi một lát sẽ quay lại, cùng ăn với nàng. Cũng nên tập quen dần làm một đôi phu thê hòa hợp thôi nào.



- Huynh…



Thừa Vĩ đá mắt với nàng, treo lên nụ cười tinh quái. Không để nàng kịp mắng, đã mất hút khỏi phòng. Vừa bước ra



cánh cửa, sắc diện hắn liền thay đổi. Lạnh lùng và nguy hiểm như Diêm La đòi mạng, khiến cho ai nấy cũng đều rét run.