Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 96 : Thấy hoa bỉ ngạn

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Lão đại phu nhìn qua sắc diện của thái tử, mấy ngày qua chỉ là màn mưa tăm tối mà giờ đây như có chút nắng rọi vào, cũng tin vài phần là thật. Ông mới đưa tay nắm lấy tay áo của thái tử, miệng vừa dặn dò tỉ mỉ, quên mất việc níu kéo đối với người có địa vị dưới một người trên vạn người, tương lai sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn chính là phạm thượng. Nhưng thái tử không hề trách cứ, vẫn cứ tập trung nghe xem lão đại phu nói gì



- Mấy hôm trước thảo dân đã dùng kim châm, tạm thời ngăn chặn độc tố vào tim. Ước chừng có thể cầm cự được trong khoảng 7 ngày hoặc hơn, tùy vào thể trạng của Vân Ngọc. Ngài đưa nữ nhi của thảo dân lên đường, xin chú ý tìm phương tiện di chuyển hạn chế rung lắc tốt nhất có thể, để không làm giảm bớt hiệu quả chặn độc tố của việc châm cứu ạ.



- Quá tốt rồi! Ta lo nhất là thời gian đi tìm giải dược không đủ, may mắn là ông lại kịp thời ra tay, cho ta có thêm hy vọng. Ta đây thành thật cảm tạ ông, lão đại phu!



- Ngài đừng nói vậy, nữ nhi của thảo dân trông cậy cả vào ngài.



Phương Chí Viễn gật nhẹ đầu thay cho lời đồng ý, tay vẫn vững vàng ôm đầu quả tim bé bỏng của mình vào lòng như nâng niu bảo vật. Hắn sai người tìm cỗ xe ngựa tốt nhất, bên trong lót nhiều tấm đệm dày, sau đó cẩn thận bế nàng vào trong. Suốt dọc đường, mắt hắn không rời khỏi người nàng một thời một khắc nào cả. Hắn ngồi thẳng lưng, giữ cho nàng có tư thế nằm thoải mái nhất, lâu lâu lại dùng ngón tay chạm khẽ lên nụ hàm tiếu của nàng, xem thử có khô quá không, hắn sẽ dùng khăn thấm một ít nước, nhẹ nhàng chấm lên môi nàng. Có khi sợ nàng thiếu nước, vẫn như cách trước đó đã dùng, hắn nhấp một ngụm nước, môi chạm môi truyền từng giọt nước qua cho nàng, lại dùng tay vuốt ve nơi cổ cho nàng để nước dễ dàng đi xuống bụng, dù không biết hành động đó có tác dụng gì không.



Trong lúc Chí Viễn luôn tận tụy chăm sóc, một mặt luôn cầu mong chặng đường đến nước Đại Nam thuận lợi, sớm gặp được bằng hữu của Vân Ngọc để xin thuốc giải, một mặt cũng không tránh khỏi lo âu biến cố sẽ phát sinh. Tứ đệ của hắn có kịch độc bí truyền của hoàng thất Đại Nam, chứng tỏ hắn ta đã câu kết với với tên nghịch tặc nào đó trong hoàng gia, âm mưu chia rẽ hai nước hòng thực hiện dã tâm soán vị. Ung nhọt phía Yên Trường Quốc đã bị khống chế, nhưng phía Đại Nam còn chưa biết thế nào. Hắn chỉ e thời điểm tìm đến đó, hoàng cung Đại Nam đang diễn ra cuộc chiến tranh giành quyền lực khiến cho hy vọng của hắn trở nên xa xăm hơn thì biết làm thế nào.



Cũng không loại trừ khả năng, thế lực dưới trướng do tên Chí Thanh khốn kiếp kia tạo dựng nên, sẽ đến tìm hắn ám sát để trả thù cho chủ tử của bọn chúng. Bản thân Chí Viễn biết, hành trình lần này cũng tiềm ẩn nhiều bất trắc. Nhưng hắn không hề sợ hãi, chùn bước. Cứ nghĩ đến nữ tử mình tâm tâm niệm niệm nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão đã bước một chân vào cửa tử, sợ rằng cũng giống như mẫu hậu, bỏ lại mình hắn đơn độc trên thế gian này như cái cây khô cằn không có niềm vui, động lực để sống, trái tim hắn quặn thắt từng cơn. Nỗi đau âm ỉ lan dần khắp từng ngóc ngách tâm hồn, khiến hắn lâm vào sợ hãi. Thời khắc này, hắn chỉ có mỗi một ước nguyện, đó là nàng được tai qua nạn khỏi, dù hắn có phải giảm bớt nhiều năm tuổi thọ, hắn cũng cam lòng đánh đổi. Sống đến hơn hai mươi năm, giờ đây hắn mới thực sự cảm nhận ý nghĩa của tình yêu, là khi ta không tiếc phải trả giá bao nhiêu đi nữa, chỉ cần nhìn thấy người mình thương bình an hạnh phúc từng ngày.




Thế rồi, cô lấy tay chạm lên môi mình rồi thổi chiếc hôn đến cho Chí Viễn, sau đó nén lại cơn nức nở, quay lưng bước về phía vị tiên nhân. Hai người một trước một sau rời đi. Qua một lúc, trước mắt cô gái nhỏ, hai bên đường dần xuất hiện những chùm hoa màu đỏ rực. Cô biết hoa này mang ý nghĩa ưu mỹ thuần khiết, cũng là sự phân ly, khổ đau, là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền. Chắc là cô cũng sắp bước qua cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong Xuyên rồi đúng không? Bất giác, cô bỗng nhớ đến mấy câu thơ đã từng đọc qua:



“Lòng đã nở một nhành hoa Bỉ Ngạn



Nhìn Vong Xuyên đưa tiễn mấy dòng trôi



Cánh mong manh trói đời ta vô ảnh



Bờ nhân duyên xa tít tắp chân trời…”



Bỉ Ngạn khoe sắc rực rỡ, con đường như dải lụa đỏ xinh đẹp hút mắt người. Chỉ là thời khắc này, trong mắt cô gái nhỏ, màu đỏ như máu từ tim cô tràn ra. Đau đớn… Nghẹn ngào… Ba mẹ ơi! Nghĩa phụ ơi! Chí Viễn ơi! Trà Ngân ơi!