Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 4 :

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


Chương 4



Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Ngụy Tử Tiên nghĩ: xem ra hôm nay là không thể đi ra tìm người, bụng đã muốn kháng nghị lâu rồi, phải tìm biện pháp lấp đầy bụng trước mới được!



“TMD, nước sông trong như vậy thì có ích lợi gì, ngay cả một con cá cũng không có!” Rời đi bờ sông, hướng trong rừng tìm xem đi!



“Trái cây trên cây này…” Ngụy Tử Tiên ngẩng đầu nhìn đại thụ cao che trời kia, “Quên đi, vẫn là tìm nấm dại thôi…”



Ngụy thiếu duỗi thắt lưng một bên cẩn thận tìm kiếm thực vật một bên bất giác nghi hoặc. Khu rừng này cũng thật lạ, cậu ngày trước còn không phải bị ông nội buộc nhận thức thảo dược, phân biệt dược liệu sao, khi lớn lên cũng cùng ông nội đi qua không ít thâm sơn cùng cốc tìm dược thảo. Nhưng thực vật trong rừng này như thế nào cậu một cái cũng không nhận thức, kỳ quái!



Mà ngay cả cây cỏ ở trong này cũng đều dài hơn nơi khác, nhẹ, mềm mại xanh biếc, nhưng lại dẻo dai vô cùng, nghĩ nhổ một gốc cây cũng là không dễ, làm cho cậu ngay cả cơ hội nhổ cỏ ăn cũng không có! Ngay cả hoa cũng vậy…



A ~ cách đó không xa một đám bụi cây hấp dẫn sức chú ý của Ngụy Tử Tiên. Lùm cây thấp lùn bị thạch nham che khuất, phát triển xanh tốt, bên trên có mấy khỏa trái cây giống như quả hồng!



Ngụy Tử Tiên vài bước đi qua, cẩn thận quan sát. Kỳ quái? Tuy rằng Ngụy Tử Tiên dám cam đoan cho tới bây giờ chưa thấy qua loại thực vật này, nhưng trong tiềm thức tựa hồ biết loại quả này là có thể ăn được, không có độc!



Cậu thân thủ tránh đi những khối nham thạch vụn vỡ trên đường đi, hái xuống một khỏa trái cây màu đỏ, nắm trong tay ôn nhuận mang theo một cỗ cảm giác thân thiết khó có thể nói thành lời, đặt ở dưới mũi, có một cỗ hương vị ngọt lành, ân, hẳn là không thành vấn đề!



Dùng tay cẩn thận chà lau sạch sẽ, cắn một miếng nhỏ, này… Nhai nhai rồi liếm liếm, này rõ ràng chính là cẩu kỷ thôi! Cùng cẩu kỷ giống nhau, ăn có vị giống như ăn nho, hơi nước sung túc, ê ẩm ngọt ngào ! Chờ đến lúc kịp phản ứng, Ngụy Tử Tiên mới phát hiện chính mình đã muốn ăn hết khỏa trái cây màu đỏ kia rồi !



Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngụy Tử Tiên cảm giác có một cỗ ấm áp, cảm giác rất thoải mái theo dạ dày tản ra, chảy vào tứ chi bách hài. Thể lực cạn kiệt quá độ tựa hồ cũng theo đó mà chậm rãi khôi phục, “Ai? Thật sự là một loại trái cây thần kỳ!” Lập tức ăn thêm hai khỏa mới thỏa mãn ngồi xuống dựa vào thạch nham nghỉ ngơi.


Bị cặp mắt hạnh ngập nước như vậy nhìn, thủ vệ không khỏi đỏ mặt, mới vừa rồi không nhìn kỹ cậu bé này a ~ khụ ~~ “Di động? Liên hệ người nhà? Nga! Cậu nói chính là thông tín khí đi?”



“Thông tín khí? Đúng đúng, đó là đồ vật có thể liên hệ với người nhà, tôi cùng với người nhà lạc nhau.” Chẳng lẽ nơi này rất hẻo lánh, chưa thấy qua di động?



Nhìn cổ tay Ngụy Tử Tiên trắng nõn, cái gì cũng không có, “Nga, cậu vào thành đến đường số 3, nơi đó có khu chợ lớn nhất toàn thành, cậu có thể dùng giấy chứng minh thân phận sử dụng thông tín khí.” Nguyên lai là một đứa nhỏ đi lạc.



“Chỉ cần giấy chứng minh thân phận  là có thể sao? Nhưng mà giấy chứng minh thân phận tôi cũng đã đánh mất rồi a~ cũng không có tiền…”



“Chỉ cần báo tên là có thể, tên là duy nhất, cũng chỉ có chính cậu biết, công dân đế quốc là có thể miễn phí sử dụng thông tín khí, mở thông tín khí, tiền của cậu sẽ trở lại !” Ai, bộ dạng tốt như vậy, đáng tiếc là một bé ngốc! Thủ vệ thương hại nhìn Ngụy Tử Tiên.



“Đế quốc? Ngạch ~~ được rồi, kia cám ơn anh !” Ngụy Tử Tiên mỉm cười phất tay nói lời từ biệt, yên lặng đi vào thành, “Tuy rằng không biết anh ta nói cái gì, vẫn là đi thử xem sao.”



____________________



Tác giả có lời muốn nói: cầu cất chứa ~~ cầu bình ~~ cầu duy trì ~~~



Ê đuýt tờ *khóc ròng* cầu nhận xét~~ cầu giúp đỡ a~~~~



P/s: Đã đổi xưng hô, nhưng chưa beta -_- Beta mất tích rồi mà.