Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 1 :
Ngày đăng: 13:09 18/04/20
Kẹo mạch nha mà Tiểu Bảo nhà chúng ta thích nhất này
Dương Dật năm nay vừa mới tốt nghiệp tốt nghiệp đại học, chuyên ngành điện tử chuyên nghiệp. Khi hắn còn đang học cao trung, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ khiến hắn lĩnh đủ nhân tình ấm lạnh của thế gian. Người cô vốn dĩ rất thương yêu hắn, sau khi chuyển vào nhà hắn ở lại coi hắn không vừa mắt. Còn dượng vốn rất yêu thích hắn, mỗi lần thấy hắn về nhà lại không thèm nói với hắn lời nào, cứ nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn khi em gái hắn, con của cô, kết hôn. Từ đó về sau Dương Dật vẫn ở trọ luôn tại trường, đôi khi lại đến nhà bạn học ở mấy ngày.
Cũng may lúc cha a mỗ mất, tiền bảo hiểm là Dương Dật giữ chứ không nghe lời bà nội, đưa hết cho cô cầm. Nếu không, đúng là lấy bánh bao thịt chọi chó, có đi mà không có về. Kỳ thực, vốn dĩ hắn cũng định đưa hết số tiền đó cho cô giữ giúp, nhưng tình cờ nghe được hai người kia vụng trộm bàn với nhau, một khi hắn đem hết tiền trong tay giao ra, họ sẽ đuổi hắn đến nhà bà nội ở, căn nhà trong nội thành này là cha mẹ hắn cực khổ kiếm tiền mua lấy, không thể từ bỏ thế được.
Bà nội hắn chỉ là một phụ nữ nông thôn, người vẫn cho rằng để đứa trẻ mười sáu tuổi cầm số tiền lớn rất không an toàn, nên giao cho người lớn cầm vẫn đảm bảo hơn, hắn không trách bà. Lão nhân gia mu bàn tay đều là thịt, yêu thương con gái cũng là rất dễ hiểu, huống chi hắn vẫn luôn sống trong nội thành, tình cảm cùng bà cũng chỉ bình thường, không thể bằng con gái của cô vẫn luôn sống cùng bà ở nông thôn đựơc. Trước kia cô sống ở nhà hắn cũng chỉ giúp đỡ làm một ít việc vặt trong nhà, chăm sóc hắn, bố Dương Dật mỗi tháng đều cấp cho cô mấy ngàn đồng, khi đó, nữ nhân kia thực sự đối với hắn rất tốt. Thật không ngờ, tất cả những điều đó chỉ là giả dối dựng lên vì tiền, thực sự, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cặp vợ chồng tham lam ấy.
Dương Dật còn có một bí mật đó là hắn thích đàn ông. Đã hai mươi hai tuổi, mặc dù chưa từng cùng nam nhân nói chuyện yêu đương nhưng lại thường xuyên để ý đến những nam sinh có thân hình cao lớn. Dương Dật thật rất không cam lòng, cho đến lúc chết hắn còn chưa được sờ cái cơ ngực nào, còn chưa có thoát khỏi kiếp xử nam a. Này cũng là vì dù hắn thích đàn ông nhưng không phải loại người tùy tiện, những người đàn ông cao lớn hắn lại chẳng dám tìm, ai bảo bản thân là công mà dáng người lại thuộc dạng thư sinh, có chút gầy yếu nữa chứ. Còn những người lớn lên so với phụ nữ còn sinh đẹp yêu mị, dáng người còn tinh tế hơn hắn lại càng không dám dính. Hắn chính là muốn chọn một người vóc dáng tốt một chút thôi.
Dương Dật thực sự cảm thấy hắn chết một cách rất oan uổng, hắn chỉ kéo bả vai người đang chắn phía trước cản trở hắn xem khiêu vũ một cái, kết quả lại bị người nọ đâm cho một dao vào ngực. Cũng may, dù hắn có chết thì cũng chẳng có ai khổ sở, chẳng có ai phải đau lòng, cũng chẳng có ái nhân để thương tiếc hắn.
Ở thời điểm tình lại, Dương Dật thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, trên giường giăng một tấm màn che thô ráp ám đầy bụi, cũng may chăn mền đắp trên người coi như khá tốt, ít nhất là không có thô ráp như tấm màn che kia.
Dương Dật biết rõ, hắn rõ ràng đã chết rồi, nếu mà có may mắn thoát thì cũng là nằm trong bệnh viện mới đúng, không thể nằm ở cái chỗ lạc hậu thế này được.
“Nhóc Béo, lại đây” – Dương Dật ngoắc nó.
“Cha, ngươi muốn đem tất cả chỗ này cho Tiểu Bảo ăn sao?” – Nhóc Béo nói xong liền đi đến bên giường.
“Phải, đều cho ngươi ăn” – Dương Dật nói xong, đưa tay sờ lên đầu nó.
Kết quả, hắn sờ hụt rồi. Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, hắn chỉ muốn sờ sờ đầu Nhóc Béo một chút thôi. Hắn vốn dĩ rất yêu thích mấy đứa nhỏ mập mập mềm mềm giống như đứa nhỏ trước mặt này, đối với loại sinh vật đáng yêu như vậy Dương Dật hoàn toàn không có biện pháp, tay ngứa tâm cũng ngứa, thực sự rất muốn sờ sờ véo véo một cái.
Trần Tĩnh thấy phu quân dùng loại ánh mắt khủng bố mà nhìn hài tử, cái loại ánh mắt cuồng nhiệt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, giống hệt như những nạn nhân sắp chết đói nhìn thấy thức ăn mà y đã từng gặp. Chỉ khác là thay vào đó là con y mà thôi.
“Phu quân, đều là lỗi của ta. Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi đừng nên tức giận hắn, hắn là con trai ruột của ngươi. Nếu ngươi tức giận thì cứ đánh ta là được rồi, buổi tối được không, đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, ngươi muốn đánh ta thế nào cũng được.” – Trần Tĩnh sau khi đem Nhóc Béo ôm ra ngoài liền đóng cửa lại nói.
Dương Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân phản ứng thái quá kia, hắn không có làm gì a, cái người này sao phải sợ hãi như vậy. Lại nói, hắn hiện tại thân thể yếu đến mức trói gà còn không chặt sao có thể đánh được nam nhân cao lớn như y. Chỉ là Dương Dật không biết cái người cứ một phu quân hai phu quân mà gọi hắn này thực cam tâm tình nguyện để hắn đánh.
Ngay tại thời điểm Dương Dật còn đang nghĩ ngợi lung tung, Trần Tĩnh thấy hắn trầm mặc, quyết định nhanh một chút để hắn nguôi giận, y rất nhanh cởi áo ngoài, lưng hướng về phía Dương Dật mà quỳ, đưa cho Dương Dật một cây gậy trúc dài khoảng sáu bảy tấc, rộng khoảng ba đốt ngón tay. Cởi áo ra mới thấy, trên lưng người nam nhân này đầy chi chít là vết roi, không biết là đã bị đánh bao nhiêu lần rồi.