Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 14 :
Ngày đăng: 13:09 18/04/20
Bất tri bất giác trời tối từ bao giờ, thấy số tinh mễ được đập ra cũng không ít Trần Tĩnh liền ngừng tay, cũng đã đến lúc phải đi nấu cơm rồi.
“Phu quân để ngày mai hãy làm tiếp, ngươi đem Tiểu Bảo đi tắm đi, thằng nhóc kia bẩn đến mức cả mặt cũng biến thành màu đen rồi.” – Trần Tĩnh nói xong thì đi múc một chậu nước, làm việc cả ngày trên người y dính dấp toàn là mồ hôi, đem nước tạt lên mặt cảm thấy mát lạnh, vô cùng sảng khoái. Tay của y hôm nay có chút nhức mỏi, mỗi lần đến thời điểm phải đập thóc thì đều như vậy vậy mà công việc vẫn chưa làm được một phần ba, ngày mai lại phải tiếp tục đập nữa.
Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh nói, một bên đáp lại, một bên thì cầm một bó tinh mễ học theo thao tác của y đập thử. Cái này kỹ thuật yêu cầu không cao, ngày mai hắn sẽ cùng với Trần Tĩnh luân phiên nhau làm.
Vừa rửa mặt xong thì Trần Tĩnh nghe thấy âm thanh đập tinh mễ, y biết chắc đó là do phu quân làm. Hắn bây giờ cùng với Tiểu Bảo đúng là giống nhau, cái gì cũng muốn thử một chút, lại không biết rằng đập thóc nào có dễ dàng như vậy.
Lau hết nước trên mặt, Trần Tĩnh ngẩng đầu nói với Dương Dật – “Phu quân cẩn thận một chút, coi chừng đập vào tay.”
Cơ mà đợi đến lúc y nhắc nhở thì Dương Dật sớm đã ôm tay phải nhảy cỡn lên vì đau.
“A!!! ngươi tại sao không nói sớm, đau chết mất.” – Dương Dật nắm chặt lấy tay phải của mình kêu lên, người ta vẫn nói ngón trỏ liền tâm, vừa rồi hắn dùng sức quá mạnh đem ngón trỏ đập vào móc sắt lập tức cảm thấy đau đớn giống như có một mũi tên bắn vào tim vậy. Kiếp trước lúc hắn bị đâm chết cũng không có đau như thế.
Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Dương Dật kêu, ba bước liền biến thành hai chạy nhanh đến trước mặt cầm tay hắn lên. Y gỡ bàn tay đang nắm thật chặt tay phải của hắn ra cúi đầu đem ngón tay bị thương của hắn ngậm vào trong khoang miệng ấm áp.
“A…” – Nguyên bản Dương Dật đang muốn kêu đau, lúc này ngay cả tên mình là gì cũng quên mất, cái miệng chỉ biết cười ngây ngô.
Đầu lưỡi ấm áp không ngừng đảo qua đảo lại chỗ ngón tay bị sưng đỏ, đau đớn rất nhanh giảm xuống thay thế vào đó là một cảm giác lạ lẫm xen lẫn với quen thuộc từ trong đáy lòng hắn tràn ra.
Dương Dật ngay lập tức rút tay lại, đùa sao chứ, nếu mà cứ tiếp tục thế này, hắn nhất định sẽ đem Trần Tĩnh đè xuống giở trò đồi bại.
“Ây da, không đau, hết đau rồi, ta không đau nữa.” – Dương Dật gãi gãi đầu, ngượng ngùng lắp bắp nói.
“Không đau thì tốt rồi, đừng nghịch thứ này nữa, mới học làm cái này nhất định sẽ bị đập vào tay đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, đem bàn tay to của mình vuốt vuốt đầu Dương Dật. Phu quân của y thực sự rất đáng yêu, vừa rồi bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bây giờ thì ngược lại, mặt đã đỏ bừng cả lên khiến y muốn lao tới cắn cho một cái. Nhưng mà để miễn cho phu quân thẹn quá hóa giận y vẫn nên nhịn thì tốt hơn.
“Phu quân, Tiểu Bảo nó ngồi ở cửa ra vào đấy, ngươi trông chừng nó để ta đi giặt quần áo.” – Trần Tĩnh ôm chậu quần áo bẩn ngày hôm qua chuẩn bị mang đi giặt, thấy Dương Dật cúi đầu uể oải nằm trên ghế liền bước tới sờ sờ trán hắn, không có phát sốt, xem ra phu quân là bị mệt đến rồi. Đây là lần đầu tiên hăn làm nhiều việc như vậy, xem ra chính mình đã quá chủ quan, ngày mai phải đi tìm Lý đại phu đến xem, hốt một ít thuốc cho phu quân bồi bổ.
Lúc Dương Dật nằm ở nhà chính đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì nghe thấy tiếng Nhóc Béo kêu, hắn ngay lập tức giật mình tỉnh dậy. Vỗ vỗ cái đầu một chút cho đỡ chóng mặt, nhìn ta ngoài thì thấy mặt trời vốn dĩ chói chang đang bị mây đen ùn ùn kéo tới che đi mất.
“Cha ơi! Cha ơi! Trời tối rồi, mau đem mễ mễ thu vào.” – Nhóc Béo nhìn thấy mây đen liền kêu to.
“Cái này không phải là trời tối, mà là trời muốn mưa. Nhóc Béo tránh qua một bên, để cha đem chỗ mễ mễ này thu vào nhà, nếu không toàn bộ sẽ bị ướt hết, năm nay làm cực khổ như vậy đều thành không công.” – Dương Dật nhảy dựng kêu lên, chạy vội ra ngoài sân, nhanh chóng cầm lấy bốn góc của của cái nia dùng sức hất tinh mễ vào bên trong gom thành một đống. Dương Dật nhớ rõ Trần Tĩnh hất đống tinh mễ gom vào một đống xong thì trực tiếp kéo cả cái nia vào nhà, sau đó chỉ cần đổ vào thùng chứa là được.
Nhà hắn hôm nay phơi hai cái nia, đem tất cả tinh mễ trong nhà có mang ra ngoài sân phơi nắng. Lúc sáng, Dương Dật còn nghe Trần Tĩnh nói phơi ngày hôm nay với ngày mai nữa là có thể đem bán, nếu bây giờ bị mưa ướt, số tinh mễ này sẽ không còn giá trị gì mấy, giá cả sẽ chênh lệch rất lớn.
Dương Dật cầm lấy cái hốt rác, nhanh chóng hốt toàn bộ tinh mễ cho vào trong sọt, rất nhanh cái sọt đã được lắp đầy. Cứ xúc được hai sọt thì hắn lại khiêng vào trong nhà chính, đổ vào trong thùng. Đi đi lại lại tầm bốn năm chuyến, số tinh mễ ở trên nia cũng đã vơi đi. Tiểu Bảo bên cạnh cũng cầm lấy một cái sọt nhỏ phụ giúp, Dương Dật bận rộn nên cũng mặc kệ, hắn bây giờ quan trọng nhất vẫn là phải đem toàn bộ số tinh mễ này vào nhà. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần mưa đừng có rơi xuống, đợi thêm một chút nữa, hắn sắp thu vào trong nhà hết rồi.
Không biết ông trời liệu có thể nghe được tiếng Dương Dật cầu nguyện không.
Trần Tĩnh khi nhìn thấy trời tối, thì nhanh chóng đem theo quần áo trở về nhà. Nhưng khi đi ngang qua ruộng tinh mễ nhà thôn trưởng, y bị gọi lại nhờ hỗ trợ. Nhà bọn họ số tinh mễ chưa gặt chỉ còn một chút, nếu nhanh nhanh thu lại thì có thể xong trước khi trời mưa đem được tất cả về nhà, nếu không khi mưa xuống, chỗ này toàn bộ sẽ bị nảy mầm hết. Trần Tĩnh nhìn về hướng nhà mình, cuối cùng buông chậu quần áo trong tay xuống, cầm lấy liềm nhảy xuống ruộng cắt tinh mễ để mấy người con trai nhà thôn trưởng khuân lên bờ chất lên xe bò.
Lảm nhảm: Dây mạng ở nhà bị đứt, mất mạng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có, phải dùng 3G để up truyện. Mà 3G hình như cũng sắp hư rồi hay sao ấy, mà nó cứ lúc có mạng lúc ko, load lâu kinh khủng.
Mèo nhà mình đg đẻ, hiện tại đã lòi ra 4 đứa rồi. Đứa nào cũng xinh, nhìn đạng yêu lặm.
Ờm… Mn đọc chương này xong có thấy thực ra Trần Tĩnh rất là háo sắc ko? Ha ha ha. Cả Dương Dật nữa chứ. Nhìn chung cái đôi này đến vs nhau chính là tuyệt phối rồi đấy. Riêng bản thân mình thì mình cực kỳ cực kỳ thích kiểu thụ như Trần Tĩnh luôn, rất mạnh mẽ, lại ko kém ôn nhu, đã thế lại còn lưu manh ngầm nữa chứ.
Chương này thì mình chém cái khúc đập thóc phơi thóc hơi bị nhiều:v Mà hôm nay cũng ko thèm chèn hình minh họa luôn (tại vì 3G siđa quá, ko có load nổi hình Ọ.Ọ khóc 1 dòng sông)