Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Đại công cáo thành rồi, ha ha ha, có thứ này nhất định có thể nấu thành sữa đậu nành.” – Dương Dật buông tay ra khỏi cán gỗ, bưng lấy bát sứ cúi đầu hít một hơi thật sâu, qua một lúc mới ngẩng đầu lên thở ra. Thơm quá, đã rất lâu hắn không được uống rồi, Dương Dật nội tâm kích động nghĩ.



“Đi, Trần Tĩnh, Nhóc Béo, để cha nấu sữa đậu nành cho các ngươi uống. Đúng rồi, Trần Tĩnh, lấy hộ ta tấm khăn lụa mới mua ra đây, ta muốn lọc qua một cái, đem cặn bột bỏ đi vị sẽ ngon hơn.” – Dương Dật cao hứng nói.



“Được.” – Trần Tĩnh lập tức đi lấy một tấm khăn lụa đến.



Dương Dật đem khăn lụa gấp làm đôi đặt ở bên trên một cái bình gốm nhỏ đổ nước bột đậu nành từ trong bát vào bình cho nó chảy ra tấm khăn rồi lại làm ngược lại, rất nhanh nước bột đậu nành đã được lọc tốt.



“Trần Tĩnh, ta đi nhóm lửa, ngươi bắt đầu gói sủi cảo đi.” – Dương Dật sau khi đem số nước đậu nành đã được lọc tốt đổ vào nồi nói. Trước kia ăn sủi cảo đều ăn cùng với cháo, tối nay sẽ dùng sữa đậu nành.



Cho sủi cảo đã được gói xong bỏ vào trong chảo, lửa phải để lửa vừa nếu không dù tay nghề có tốt cỡ nào cũng có thể bị cháy mất. Có điều, chỉ cần căn đủ lửa thì với tay nghề của Trần Tĩnh nhất định sẽ không bị cháy.



Ba tô sủi cảo rất nhanh đã được chiên xong. Cái sủi cảo cuối cùng bên trong có hành và trứng gà vô cùng thơm được Trần Tĩnh thả vào trong cái bát nhỏ của Tiểu Bảo, nó vốn dĩ đã bụng đói kêu vang, có được sủi cảo thì đưa lên thổi thổi mấy cái đến khi bàn tay nhỏ nhỏ thịt thịt có thể nhúm được liền cầm lấy ăn.



“Phu quân, sữa đậu nành sôi rồi, ngươi đến xem đi.” – Trần Tĩnh thấy nồi sữa đậu nành đã sôi lập tức gọi Dương Dật.



“Được, ta tới ngay đây.” – Dương Dật vừa từ trong bếp đi ra, cả người toàn là mồ hôi, hắn bèn lấy tay áo lau lau trán.



Sau khi rửa sạch tay, Dương Dật cầm một cái bát lớn múc một muỗng hành và một chút dầu hạt trà, muối, dấm, rượu và một ít dưa chuột muối rồi lúc này mới đem sữa đậu nành đổ vào trong bát. Hắn chỉ múc hơn nửa bát, sợ uống nhiều quá sẽ bị trướng bụng.



Mặc dù Dương Dật rất thích ăn ngọt, nhưng mà hắn biết rõ những người bình thường không uống sữa đậu nành mà đột nhiên uống thân thể có thể không hấp thụ được, hắn sợ Nhóc Béo và Trần Tĩnh uống vào sẽ đau bụng cho nên sữa đậu nành mặn là lựa chọn tốt nhất. Không biết là ở đây có thuốc trị tiêu chảy không, vả lại, Trần Tĩnh bụng lớn như vậy rồi nếu bị tiêu chảy cũng không tốt. Đợi sau này Trần Tĩnh và Nhóc Béo uống quen rồi mới để uống ngọt cũng không muộn.



Dương Dật đem sữa đậu nành mặn đặt ở trên bàn để lát nữa uống, ăn trước một ít sủi cảo lấp bụng đã. Hắn cầm một cái sủi cảo lên cắn, tay nghề của Trần Tĩnh thật là tốt.



“Ăn trước đi, đợi một lát nữa nó nguội rồi hãy uống. Nhưng mà, Trần Tĩnh với Tiểu Bảo lần đầu uống thứ này nên phải uống mặn, đợi đến khi nào uống quen rồi sẽ để các ngươi uống ngọt, cái này uống ngọt sẽ càng ngon hơn.” – Dương Dật cao hứng nói.
Dương Dật nhận lấy giỏ trúc nhỏ, đem khối đậu hũ bọc bên trong bao vải ấn vào, tận lực khiến nó biến thành hình vuông. Sau khi làm xong rồi, hắn cẩn thận nhìn lại vài lần, nhưng mà cảm giác vẫn thiếu thiếu cái gì đó.



“Phu quân, ngươi làm sao vậy?” – Trần Tĩnh hiếu kỳ hỏi, phu quân của y hình như đang tìm thứ gì đó thì phải.



“Không có gì, ta chỉ cảm thấy hình như là thiếu thiếu cái gì đó thôi.” – Dương Dật ngẩng đầu lên nói.



“À, phu quân, ngươi lấy một hòn đá đè lên, như vậy nó mới có thể chặt xuống, mà nước cũng sẽ ép ra nhanh hơn.” – Trần Tĩnh nói, y cảm thấy thứ này có lẽ phải rắn rắn một chút mới đúng.



Dương Dật ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, trong đôi mắt không hề che đậy sự sùng bái. Hắn vậy mà quên mất người ta làm đậu hũ là phải ép xuống. Trước kia chỉ từng thấy qua máy ép đậu hũ, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng tảng đá đè lên cũng thu được tác dụng tương tự.



“Trần Tĩnh, ngươi thực sự rất thông minh.” – Nói xong, Dương Dật khiễng chân hôn lên mặt Trần Tĩnh một cái, cao hứng chạy ra ngoài sân kiếm tảng đá.



Thời *** nằm ở trên giường, hắn hưng phấn đến mức không ngủ được. Cứ nghĩ đến cảnh ngày mai có thể ăn được đậu hũ là lại khấp khởi mừng thầm, ngay cả con sâu ngủ cũng bị đậu hũ dọa cho bỏ chạy.



“Cha, ngươi đừng lăn qua lăn lại nữa có được không? Tiểu Bảo buồn ngủ lắm.” – Tiểu gia hỏa kéo kéo cái chăn trên người bất mãn kêu lên. Nó đây là bị cha làm cho không thể ngủ được. Nhóc con này mới đó mà đã quên mấy ngày trước bản thân còn bất mãn vì sao cha không giống lúc trước, trước khi đi ngủ phải chơi đùa cùng cùng nó.



Dương Dật nghe thấy lời kiến nghị của Nhóc Béo thì xác định là bản thân đã bị ghét bỏ rồi. Hắn bị Nhóc Béo ghét bỏ. Y nghĩ này rút cuộc làm cho cơn hưng phấn quá mức của Dương Dật an tĩnh lại. Trong lòng bây giờ chỉ toàn là âm thanh “Nhóc Béo ghét bỏ hắn, Nhóc Béo ghét bỏ hắn” đả kích không nhỏ. Kỳ thực, đó là do hắn nghĩ nhiều quá mà ra, Nhóc Béo đơn giản chỉ là quá buồn ngủ mà thôi.



“Tiểu Bảo, sao lại nói cha như vậy. Phu quân, ngươi cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy xem đậu hũ thế nào nữa.” – Trần Tĩnh nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật. Hắn vốn dĩ đang cảm thấy lạc lõng vì con trai ghét bỏ, cuối nhờ sự an ủi của Trần Tĩnh mà ngủ mất.



Lảm nhảm: Cuối cùng cái tay cũng khỏi và có thể gõ bàn phím liên tục đc rồi. Đã để mọi người phải chờ lâu, ha ha.



Về nước đắng: Thứ nước đắng mà Dương Dật sử dụng mình seach được có tên gọi là muối Nigari. Muối nigari là tầng muối mặt trên cùng khi cho bay hơi nước biển để sản xuất muối ăn, gồm MgCl, KCl, Mg2SO4, NaCl,… và các vi chất khác.