Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 25 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Nhóc thối này, bây giờ lại còn dám cùng với cha tranh đồ ăn.” – Dương Dật để đũa xuống lấy tay chà đạp đầu Nhóc Béo.



“Nhưng mà cha đã ăn rất nhiều rồi.” – Nhóc Béo bĩu môi nói.



“Ha ha, hai người các ngươi.” – Trần Tĩnh cũng không biết phải nói gì, cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo thì một khối cũng phải cắn ba miếng mới hết, mà lại còn phải nhai rất lâu, Dương Dật thì ngược lại, một khối một miếng.



“Được rồi, cha ăn rất nhiều, số còn lại tất cả đều để cho Tiểu Bảo ăn hết.” – Dương Dật thấy cái miệng nhỏ của Nhóc Béo phồng lên liền nói. Rút cuộc thì Nhóc Béo hiện tại cũng đã làm ra những hành động mà đáng lý ra tiểu hài tử nên có, cũng đã biết cách làm nũng, không còn thái độ e dè người cha này như lúc đầu nữa. Như vậy thật tốt, đã là tiểu hài tử thì cũng nên có bộ dạng của tiểu hài tử.



Dương Dật bỏ ra cả nửa tháng mới có thể đem tất cả gạo thô thu hoạch và phơi khô, cất vào trong kho. Lần này, đại đa số công việc đều là do hắn một mình từ từ làm, Trần Tĩnh ngoại trừ giúp đỡ một số việc lặt vặt cộng thêm hướng dẫn ra thì Dương Dật tuyệt đối không cho y làm bất cứ một việc nặng nào. Vụ mùa lần này thu hoạch xong thì cũng chính thức tiến vào hạ, trời càng ngày càng nóng, ban ngày ngoại trừ buổi sáng và chạng vạng tối ra thì có rất ít người chịu ra ngoài. Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói gạo thô phải chờ đến tháng chín, khi trời có mưa mới có thể trồng.



“Trần Tĩnh, ngươi nhìn ta thử xem, có phải ta đã đen hơn rồi không? Quan trọng nhất là ta có cao lên đấy, ta có cao lên, nhất định là có cao lên đúng không? Trần Tĩnh, ngươi nhìn kỹ thử xem.” – Dương Dật đứng trước mặt Trần Tĩnh hô to gọi nhỏ. Hắn sau khi phát hiện mình cao hơn thì suýt chút nữa là nhảy dựng lên, xem ra uống sữa đậu nành đúng là có tác dụng.



Trần Tĩnh nhìn người đứng trước mặt mình, đúng là đã cao hơn một chút rồi. Nguyên bản Dương Dật chỉ đứng đến cằm y, bây giờ đã cao đến môi rồi. Liếc thấy hắn cười đến hai mắt loan loan, Trần Tĩnh nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu Dương Dật.



“Ta hỏi ngươi ta có phải cao hơn hay không, không phải nói ngươi sờ đầu ta. Ngươi sờ nhiều quá lỡ không cao lên được thì sao.” – Dương Dật vỗ vỗ cánh tay đang ở trên đầu mình tàn sát bừa bãi, nếu không cao lên được thì hắn đi đâu tìm người mà bắt đền đây?



“Ừ. Có chút rám đen, đúng là cao hơn một chút rồi, hai tháng trước ngươi vẫn chỉ đứng đến cằm ta.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



“Ta đã nói rồi mà, phơi nắng nhiều như vậy sao có thể không đen chứ.” – Dương Dật thực cao hứng, hắn chẳng những muốn cao lên còn muốn cường tráng hơn, trở thành một nam tử hán đích thực. Dù thế nào cũng không thể khiến bộ dáng của mình giống như nữ nhân được.



Dương Dật khóe miệng vểnh lên vui vẻ đi lên ngọn núi bên cạnh hái đậu. Đợi đến khi qua tháng mười là hết mùa đậu thì suốt bảy tám tháng sau sẽ không có đậu nữa, vì vậy hắn cứ cách ba ngày là lại lên trên trấn mua đậu, nhưng không phải là lần nào cũng có người bán, trời nóng như vậy người đi hái đậu đã càng ngày càng ít rồi.



“A mỗ, cha thực sự có đen sao? Ta thấy rõ ràng cha vẫn trắng giống như trước kia mà.” – Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi.



“Cha ngươi thời điểm cắt gạo thô đã đen đi một chút, chỉ là hai ngày nay không có ra ngoài phơi nắng cho nên trắng lại mà thôi. Có điều cha ngươi thích hắn đen, chúng ta cứ coi như hắn đen là tốt rồi.” – Trần Tĩnh cười nói với Tiểu Bảo.



Tính tính thời gian, có lẽ nha dịch thu thuế đất cũng sắp đến rồi, nhà y tổng cộng có năm mẫu đất, ba mẫu trồng tinh mễ tính ra là ba quan tiền, còn lại hai mẫu gạo thô thì chỉ cần nộp hai trăm cân gạo thô là được. Trần Tĩnh đã sớm nói với Dương Dật để hai trăm cân gạo thô đó vào trong bao đặt ở trong nhà chính.




Qua hơn hai khắc (= 30’), hai người cuối cùng cũng về đến Trần gia thôn, con dê mẹ này đang mang thai, Dương Dật cũng không dám đi quá nhanh.



“Đến nhà của ta rồi Lâm đại ca, hôm nay đúng là làm phiền ngươi, nhanh vào đây uống miếng nước.” – Dương Dật đẩy cửa sân ra, mặt trời cũng đã gần xuống núi.



“Cha đã về rồi, dê nhỏ, dê nhỏ.” – Nhóc Béo cao hứng kêu lên, thò tay muốn đi sờ sờ con dê mẹ.



“Nhóc thối tránh qua một bên, coi chừng hù nó sợ. Chờ đến khi nào nó quen thuộc rồi lúc đó cho ngươi chơi. Nó coi vậy nhưng mà là lương thực của em trai ngươi đấy.” – Dương Dật cười ôm lấy Nhóc Béo hôn một cái.



Lâm Hoa nhìn tiểu gia hỏa mập mạp kia, đáng yêu như vậy lớn lên nhất định sẽ giống Dương Dật.



“Dương Dật, ta về trước, trời sắp tối rồi, chờ vài ngày nữa ta lại tới. Cách nuôi dê trên đường đi ta cũng đã nói hết với ngươi rồi, nếu có cái gì không hiểu thì đến tìm ta, ta lúc nào cũng có mặt ở nông trường.” – Lâm Hoa nhìn thấy sắc trời dần tối liền chào.



Trần Tĩnh đang nấu cơm bên trong, nghe tiếng Tiểu Bảo gọi lớn thì chạy ra – “Dương Dật, ngươi về rồi sao? Sao lại về muộn như vậy?” – Vừa ra tới nơi, y lập tức nhìn thấy trong sân vẫn còn có một hán tử khác đang đứng.



“Trần Tĩnh, đây là Lâm đại ca, dê của chúng ta là do Tần đại ca dẫn đến nhà Lâm đại ca mua, Lâm đại ca giúp ta đưa dê về.” – Dương Dật giới thiệu.



“Cám ơn Lâm đại ca, Dương Dật nhà ta đối với mấy chuyện này không quen thuộc. Đi đường dài chắc cũng đói bụng rồi, mau vào đây ăn cơm, cơm ta cũng đã nấu xong hết, ăn xong rồi hãy về.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



Cả ngày hôm sau, Dương Dật và Tiểu Bảo liên tục vây quanh con dê mẹ kia. Buổi sáng, Dương Dật đi ra dòng suối lớn cắt cỏ xanh, Tiểu Bảo thì vừa mới ăn xong lại chạy ra lấy cỏ cho nó ăn. Hiện tại, căn nhà tranh đã được dọn dẹp sạch sẽ thành chuồng dê, trước kia nơi này vốn là phòng củi, hai bên trái phải đặt hai cái ***g gà.



“Được rồi, hai người các ngươi đừng có suốt ngày vây quanh nó như vậy, sẽ hù nó đấy, cũng nên để nó an ổn nghỉ ngơi đi.” – Trần Tĩnh đối với hai kẻ đang xem dê mẹ như vật quý hiếm nói.



Lảm nhảm: Vầng… đã có một người nhìn anh chảy nc miếng:v