Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 28 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
Canh rong biển
“Trần Tĩnh, sao lại bị đắng rồi? Rõ ràng buổi sáng chúng ta nếm thử nó ngọt cơ mà.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh ngồi trong sân kêu lên.
“Đắng sao? Buổi sáng nếm qua đúng là ngọt mà.” – Trần Tĩnh cũng không rõ là đã có chuyện gì xảy ra. Y tự hỏi không biết vấn đề là ở đâu. Dương Dật lúc làm giá đều cẩn thận từng li từng tí một, giấu ở tận dưới đáy tủ, ở bên trên còn đậy một tấm vải. Chẳng lẽ là do bị ánh sáng chiếu vào? Đúng rồi, buổi trưa Tiểu Bảo hình như có đem giỏ trúc để ra ngoài một lúc, có thể là do bị ánh sáng chiếu vào nên giá mới bị đắng như vậy.
“Dương Dật, hôm nay số giá này bị mang ra ngoài, không biết có phải là vì nguyên nhân này không.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.
“Cái gì? Bị mang ra ngoài?” – Dương Dật đột nhiên nghĩ đến kiếp trước dì nhà bên phải đem giá để ở trong một căn phòng tối, cõ lẽ là bởi vì giá gặp ánh sáng sẽ bị biến thành đắng.
“Ta bây giờ lại đi ngâm thêm một ít đậu, lần này nhất định không để nó gặp ánh sáng, hy vọng là nó sẽ không bị đắng nữa.” – Dương Dật nói. Tối hôm đó trong nhà xào một ít rong biến nấu thành một nồi canh, làm một đĩa mướp xào trứng, so với những nhà khác trong thôn thì thức ăn nhà Dương Dật đã là vô cùng tốt rồi.
Cố gắng bốn ngày sau, số giá mà Dương Dật làm phát triển vô cùng tốt, hiện tại ở mỗi góc tường trong nhà chính đều để một giỏ giá đang phát triền. Hắn muốn đảm bảo rằng mỗi ngày đều phải làm được một giỏ giá, không những để cho bọn hắn ăn, mà hơn phân nửa lượng thức ăn của dê mẹ cũng vậy, đều là giá. Dương Dật mỗi ngày đi ra ngoài đều cắt được rất ít cỏ, tuy nhiên số đậu hái được thì lại không ít.
“Be be be be be…” – sáng sớm, trời còn chưa sáng, Dương Dật đã nghe thấy tiếng dê mẹ kêu vang.
“Dê nhà chúng ta sao hôm nay lại kêu nhiều như vậy? Bình thường nó có kêu to như vậy đâu.” – Dương Dật vươn vươn vai, từ trên giường đi xuống.
“Ngươi nghe cẩn thận lại đi, còn có thêm cả tiếng kêu của dê nhỏ nữa. Dê nhà chúng ta đã sinh rồi, ngươi đi xem thử đi. Hôm nay phải cho nó thêm nhiều cỏ một chút, nếu như nó sinh hai con dê con thì phải bỏ một con đi, tình trạng như hiện tại căn bản là không thể nuôi cả hai được.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật, bụng của y bây giờ đã lớn lắm rồi, đi đường còn có chút bất tiện.
“Biết rồi. Ngươi nằm thêm một láy nữa đi. Mà… Trần Tĩnh, trong bụng của ngươi có phải là có hai bảo bảo không? Sao lại lớn như vậy?” – Dương Dật nhìn chằm chằm cái bụng càng ngày càng lớn của Trần Tĩnh nói.
“Sao có thể có chuyện tốt như vậy được, một cần có thể mang hai đứa.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Ngươi nói cũng đúng, song bào thai không phải là cứ nói có là có được.” – Dương Dật cũng có cảm giác mình đang mơ tưởng hão huyền rồi.
Hắn đi đến chuồng dê quả nhiên thấy đúng như lời Trần Tĩnh đã nói, có hai con dê con đang được dê mẹ liếm láp, run run rẩy rẩy đứng lên.
Dương Dật nghĩ đến những lời mà lúc nãy Trần Tĩnh đã nói, hắn phải tìm cách đem một con dê con bỏ đi. Nhưng mà nhìn con dê nho nhỏ kia đáng yêu như vậy, sao hắn có thể hạ thủ được. Có điều, hiện tại điều kiện trong nhà không đủ để nuôi cả hai con dê con. Dương Dật nghĩ, hay là cứ để đó chờ qua vài ngày thử xem, nếu con nào thân thể tốt một chút thì sẽ lưu lại con đó.
Thấy trong nhà chỉ còn có nửa chum nước, Dương Dật bèn lấy thùng chuẩn bị đi múc nước. Hắn sợ một ngày nào đó thôn trưởng hạn chế không cho lấy nhiều nước nữa, mà nhà hắn thì dùng nước lại không phải nhiều bình thường. Dê phải uống nước, gà phải uống nước, làm giá cũng phải cần đến nước, mà một nhà ba người uống, giặt, rửa, sinh hoạt gì đó đều không thể thiếu nước được.
Dương Dật lau mồ hôi trên trán, đi qua đi lại lấy ba chuyến nước mới có thể đem đổ đầy chum. Hắn không có nhiều khí lực như những hán tử khác trong thôn. Trước kia Trần Tĩnh mỗi tay xách một thùng nước, chỉ cần đi hai chuyến là có thể đem vạc đổ đầy. Hắn thì ngược lại, không những không xách được như vậy, mà mỗi lần xách chỉ có thể dùng loại thùng gỗ nhỏ nhất. Dùng loại thùng lớn rất nặng, Dương Dật khí lực không đủ sẽ đem nước sánh ra khỏi thùng, chảy ra ngoài.
Trời dần dần sáng lên, Dương Dật ngồi ở trên ghế cạnh giường, hai con mắt có chút hồng, hắn một mực nắm lấy tay Trần Tĩnh. Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tay Dương Dật bị Trần Tĩnh nắm lại thật chặt.
“Trầm a mỗ, Trần Tĩnh bắt đầu đau rồi.” – Dương Dật kêu lên, tay của hắn bị Trần Tĩnh nắm đến phát đau, có thể tưởng tượng được là y đang đau đến mức nào.
Trầm Thanh sau khi Trần Tĩnh ngủ thì cũng dựa vào bên giường Tiểu Bảo nghỉ ngơi. Dù là đỡ đẻ, nhưng cũng vẫn phải cần rất nhiều sức lực.
Kéo kéo chăn mền, xem xét qua, thấy hài tử cũng đã sắp sinh, Trầm Thanh liền bảo Dương Dật đi ra bên ngoài. Thời điểm ca nhi sinh con, hán tử không được đứng ở bên cạnh, nếu không nhất định sẽ bị xui xẻo.
“Ừ. Bắt đầu rồi. Ngươi mang Tiểu Bảo đi ra bên ngoài đi, hiện tại trời đã sáng, đi nấu một chút cháo để Tĩnh ca nhi sau khi sinh có thể uống. Còn nữa, phải đem nước nấu sôi lên.” – Trầm Thanh lập tức phân phó.
Dương Dật đem Tiểu Bảo đang mộng đẹp gọi dây, để cho nó ngồi trong bếp, hắn bắt đầu nhóm lửa nấu cháo. Đem số nước mới nấu đổ ra, đặt sữa dê lên bếp nấu để lát nữa cho Trần Tĩnh uống.
“Tiểu Bảo, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây uống sữa, cha đi xem a mỗ ngươi thế nào.” – Dương Dật sau khi nấu xong cháo thì húp mấy ngụm rồi bê cháo và sữa dê đến cửa phòng.
“Trầm a mỗ, cháo đã nấu xong rồi, ngài ăn một ít đi, ta cũng đã nấu sữa cho Trần Tĩnh uống.” – Dương Dật đứng ở cửa kêu.
Trầm Thanh mở cửa bưng chén vào, ông uống một ít cháo, đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy cũng đã có chút đói bụng, hai ba miếng đã uống xong, lúc này mới đem sữa đút cho Trần Tĩnh.
“Mau uống, uống rồi ngươi mới có sức sinh con, phía dưới đã bắt đầu chảy máu rồi, hài tử rất nhanh sẽ chui ra, ngươi phải giữ sức.” – Trầm Thanh thấy Trần Tĩnh chỉ uống nửa chén liền khuyên.
Trần Tĩnh không nói gì, vừa nãy đau đớn một hồi khiến y có chút buồn nôn nên mới ngưng lại. Sau khi trận đau đớn đó qua đi, y uống ực một cái cạn hết sữa dê. Bên dưới đau đớn vô cùng, có lẽ hài tử đã ra được một chút rồi.
“Trầm a mỗ, ngài giúp ta nhìn xem, có lẽ hài tử đã ra rồi, vừa rồi ta thấy rất đau.” – Trần Tĩnh nói.
Trầm Thanh gật gật đầu, ông cầm chén đặt ở bên giương, kéo chăn ra nhìn xuống thì cả người đều mềm nhũn, sắc mặt lập tức biến thanh trắng bệch. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tĩnh ca nhi đây là muốn mất mạng.
“Xoảng” một tiếng, cái chén đặt ở mép giường rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Tĩnh ca nhi, làm sao bây giờ, hài tử chân đi ra trước, chân đi ra trước.” – Trầm Thanh sắc mặt trắng bệnh nói. Hài tử chân đi ra trước thì chỉ có thể bảo vệ một người, mà bình thường đều là bảo về hài tử, bởi vì bảo vệ người lớn rất khó, nếu như bảo vệ hài tử thì cơ hội hài tử sống sót lớn hơn nhiều.
“Tại sao có thể như vậy? Trầm a mỗ, hãy bảo vệ hài tử. Đừng nói cho Dương Dật. Về sau, Dương Dật, Tiểu Bảo, còn có cả đứa bé này xin nhờ Trầm a mỗ để ý nhiều hơn một chút.” – Trần Tĩnh dừng một hồi lâu cười khổ nói. Gia đình này thật khó mới có được những ngày hoan thanh tiếu ngữ, cuộc sống của y cũng mới có thêm một ít hy vọng. Ông trời quả nhiên không để cho một người đê tiện như y sống được những ngày tốt lành. Rõ ràng hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, vậy mà bây giờ lại muốn y chết đi. Thật sự rất không cam lòng, nhưng mà cứ nghĩ đến đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng kia, y cũng không thể nhẫn tâm để hài tử phải chết, y phải làm sao bây giờ.