Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Trần Tĩnh, để ta xem xem, trong bụng ngươi thực sự là còn một đứa nữa sao?” – Trầm Thanh nói xong đem tay đặt lên bụng Trần Tĩnh, quả nhiên thấy bên trong vẫn còn một khối cứng cứng. Sau khi sinh xong đáng lý ra bụng phải mềm mới đúng, tuyệt đối không thể có một khối cứng như thế này được. Huống chi, vừa rồi khi ông đặt tay lên bụng y, còn bị tiểu gia hỏa không khách khí đạp cho một cước.



“Thật sự vẫn còn một đứa nữa. Tĩnh ca nhi, mau mau dùng sức đem hài tử này sinh ra, đây đúng là song sinh thai rồi.” – Trầm Thanh vừa cười vừa nói.



Y gật gật đầu, bởi vì đã sớm mệt mỏi đến nỗi nói không thành lời, cổ họng cũng không còn phát ra tiếng được nữa, chỉ cần mở miệng nói chuyện thì yết hầu lập tức đau nhói.



Ước chừng qua khoảng một khắc (=15’), trong phòng lại lần nữa truyền đến tiếng khóc vang dội của hài tử. Hơn nữa tiểu tử này không có nghe lời như ca ca, cứ một mực oa oa khóc lớn làm đứa bên cạnh bị đánh thức cũng khóc theo, hai đứa nhỏ cứ thay nhau khóc, vì thế trong phòng náo nhiệt hẳn lên.



Dương Dật đem nước ấm tiến vào phòng, Trầm Thanh lưu loát tắm rửa cho hài tử, dùng tã quấn lại, đặt nó nằm cạnh ca ca. Ông chỉ mới đung đưa nôi một chút, hai đứa nhỏ rất nhanh lại an tĩnhlại.



“Trần Tĩnh, sắc mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vậy? Trầm a mỗ, Trần Tĩnh làm sao rồi?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt không tốt liền hỏi.



“Sao lại có thể như vậy? Tĩnh ca nhi, sao mệnh của ngươi lại khổ như vậy?” – Trầm a mỗ thì thào nói.



Chỉ thấy trên giường máu từng giọt từng giọt rơi xuống, trên mặt đất đã chảy thành một vũng máu lớn. Tuy rằng sinh con đều sẽ chảy máu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không ra nhiều máu như vậy. Trầm Thanh kéo chăn mỏng ra xem, thấy trên giường đã nhuộm đỏ máu, đúng như những gì ông suy đoán, Trần Tĩnh đây chính là bị rong huyết.



“Trầm a mỗ, Trần Tĩnh bị làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như thế?” – Dương Dật cũng nhìn thấy một vũng máu lớn trên đất.



“Trần Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Ngươi không được chết, ngươi nếu chết thì ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ ta phải làm sao mới được đây?” – Dương Dật biết, đây chính là dấu hiệu bị rong huyết. Hắn không muốn Trần Tĩnh chết, hắn không thể để y chết được. Y là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy ở thế giới này, cũng là người mà hắn nhận định cả đời. Có lẽ, hắn chính là do Trần Tĩnh gọi nên mới đến thế giới này, hắn không thể để y chết như vậy được.



Trần Tĩnh càng chạy càng gần, người nam nhân kia đột nhiên ngẩn đầu, đó là một người giống y hệt y, chỉ là trên mặt không có nốt ruồi mang thai mà thôi.




“Vâng, ta cam đoan với Trầm a mỗ, về sau nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Trần Tĩnh, cũng sẽ lo lắng tốt cho gia đình này.” – Dương Dật cười ha hả nói. Chiều nay Trần Tĩnh ngủ một giấc dậy, sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều, rút cuộc cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm.



Dương Dật thấy trời sắp tối, Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ an ổn ở trên giường, hắn bây giờ phải đi nấu cơm tối. Buổi trưa hôm nay quên ăn cơm, để bụng đói cả ngày, bây giờ nó cũng bắt đầu kháng nghị kêu rột rột.



Dương Dật nấu canh rong biển, xào một ít giá, luộc trứng gà, buổi tối hôm nay hắn, Trầm Thanh và Tiểu Bảo cứ vậy ăn hết. Ăn uống xong xuôi mới lấy táo đỏ mà thời gian trước đã chuẩn bị sẵn lấy ra cắt nhỏ, chuẩn bị nấu cho Trần Tĩnh ăn. May mắn là có Trầm a mỗ giúp hắn trông chừng hai đứa nhỏ, nếu không Dương Dật thật sự không biết mình phải làm thế nào cho tốt.



Tinh mễ nấu thành cháo, bên trong bỏ vào vài miếng nhân sâm, táo đỏ, lại đánh trứng gà đổ vào, cho thêm một ít đường, cứ thế một chén cháo đường đỏ trứng gà thơm ngào ngạt đã nấu xong.



“Trần Tĩnh, tỉnh tỉnh, ta nấu cháo cho ngươi ăn, có bỏ thêm đường đỏ, trứng gà. Ăn xong cháo ngươi mới có thể uống thuốc.” – Dương Dật cẩn thân đem Trần Tĩnh nâng dậy. Hắn lấy một đầu chăn thật dày mà Trần Tĩnh đang đắp kê sau lưng y, Trần Tĩnh chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất lạnh. Dương Dật ngày hôm nay đã đun rất nhiều nước đường cho y uống, trong dạ dày phải có cái gì đó thì thuốc mới có thể hấp thu tốt được.



Tâm tình hiện tại của Trần Tĩnh bây giờ vô cùng phức tạp. Y vốn là tôn tử của Trịnh quốc công, phụ thân là tướng quân, ca ca cũng là tướng quân, ở trong nhà là hài tử nhỏ nhất, vốn luôn được sủng ái mà lớn lên. Nếu như y không một mực yêu thích võ học, căn bản sẽ chẳng có ai bắt y phải học cả. Nếu không phải một lần đi nhầm chỗ, yêu phải thái tử tính cách trong ngoài bất nhất, cũng sẽ không để cho gia gia đi nói chuyện hôn sự của mình khiến thái tử chán ghét mà bị bán thành quân nô. Thì ra, đó mới chính là bộ mặt thật của người kia. Y đúng là đáng đời, yêu phải người không nên yêu cho nên phải trả giá thật đắt. Từ giờ trở về sau, y chính là Trần Tĩnh và cũng chỉ có thể là Trần Tĩnh mà thôi.



Nhưng khi y nhớ lại những ngày tháng phải chịu khổ cực trong tay Dương Dật, lòng lại nhất thời không yên. Tại sao mấy năm nay y lại dung túng tiểu tử này như vậy? Rõ ràng chỉ là một tiểu thí hài nhỏ hơn, lại còn dám hung hắng đánh y. Quả nhiên chính là do mình tạo nghiệt, quá nuông chiều hắn mà ra.



“Làm sao vậy Trần Tĩnh? Mau há miệng ăn nhanh một chút, để nguội sẽ không tốt.” – Dương Dật đem thìa đưa đến bên miệng y.



Lảm nhảm: Vậy là thân phận của Trần Tĩnh đã sáng tỏ nhá, thanh niên nào đoán Tĩnh ca nhi nhà chúng ta là giáo chủ, đại hiệp giang hồ hay công túa gì đó thì… quên mộng ấy đi.



Anh ấy đúng là con quan, nhưng mà là võ quan, lại còn từng thay anh trai mình ra trận. Quá lợi hại luôn ấy. Đến chương này thì mới coi như là câu chuyện thực sự bắt đầu. Ha ha ha ha ha ha ha…