Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 35 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
“Quân An, Quân Hạo đều lớn hơn nhiều rồi.” – Dương Dật sờ sờ véo véo mặt Quân An nằm trong lòng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó lập tức xuất hiện thêm mấy vết đỏ.
“Dương Dật, ngươi đừng làm thế, da mặt của hài tử rất mỏng, coi chừng làm nó bị thương.” – Trần Tĩnh vỗ cái người không an phận kia một cái.
“Thật sự rất đáng yêu đấy. Sao lại có thể mềm như vậy được chứ, sờ lên rất thoải mái, chỉ muốn cắn một miếng thôi.” – ngón tay của Dương Dật không véo véo mặt hài tử nữa mà chuyển thành vuốt ve, thực sự là vừa mịn vừa mềm, sờ thích muốn chết.
“Muốn sờ thì sờ chính ngươi ấy, xúc cảm cũng tốt lắm.” – Trần Tĩnh liếc mắt nói với Dương Dật. Y thật sự không thể hiểu nổi tại sao Dương Dật so với Tiểu Bảo lại còn thích chọc hai tiểu hài tử hơn, làn da của chúng bây giờ quá mỏng, chỉ sợ hắn không nặng không nhẹ cũng có thể đả thương chúng.
Sau khi nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật cẩn thận nghĩ lại, ý Trần Tĩnh vừa rồi không phải chính là khen mặt hắn sờ lên rất thích đó sao. Hắn vui lắm đấy, được người mình yêu yêu thích thì còn gì vui bằng nữa chứ. Có điều, hắn là đàn ông đó, có thể thích thứ khác ngoài làn da có được không. Nghĩ vậy tâm trạng của Dương Dật không khỏi sa sút một chút, đến lúc nào hắn mới có khí khái của nam tử đây, đã cố gắng hơn nửa năm nay rồi, sao vẫn chưa thấy tiền triển chút nào.
“A, a.” – Tiểu gia hỏa trong tay Dương Dật đột nhiên phát ra âm thanh nho nhỏ.
Nghe thấy vậy, cảm xúc sa sút vừa rồi của hắn liền biến mất không thấy tăm tích, âm thanh của hài tử khiến người khác nghe được cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.
“Tiểu gia hỏa, ngươi có phải đang nói chuyện với cha hay không. Thật sự là quá đáng yêu rồi, đến đến, lại nói một câu nữa cho cha nghe, a, a, a, nha.” – Dương Dật bắt đầu đùa giỡn với hài tử trong ngực, bàn tay ở trước mặt Quân An chuyển động, khiến đôi mắt to tròn của nó cũng chuyển động theo. Quân Hạo trong lòng Trần Tĩnh cũng bị Dương Dật hấp dẫn, ánh mắt cứ nhìn theo bàn tay đang đưa qua đưa lại của hắn.
Nhìn hắn kiên nhẫn chơi đùa cùng hài tử, Trần Tĩnh cảm thấy từ lúc hai đứa nhỏ này sinh ra, Dương Dật dường như càng ngày càng giống trẻ con, cũng sắp biến thành một đứa con khác của y rồi.
“Tiểu đệ đệ nói chuyện với cha. Tiểu đệ đệ mau gọi ca ca, gọi ca ca ca ca cho ngươi kẹo ăn có được không.” – Tiểu Bảo thấy Quân An hướng cha phát ra thanh âm, nó lập tức lật đật chạy qua.
“Tiểu tử thối, nhẹ nhẹ thôi, coi chừng hù đệ đệ của ngươi, nó còn nhỏ chưa thể ăn kẹo được.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo nói.
“A, tiểu Quân Hạo, ngươi đến nói chuyện với ca ca được không.” – Tiểu Bảo thấy Quân An không để ý đến mình, liền chuyển mục tiêu sang Quân Hạo.
Tiểu ca nhi tò mò nhìn ca ca của mình tiến tới gần. Tiểu Bảo ở trên mặt nó hôn chụt một cái khiến khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước miếng, rất nhanh một cái dấu hôn đã hiện lên trên mặt Quân Hạo.
“Được rồi, Dương Dật, đem hài tử để lên giường đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Tiểu Bảo, ngươi dù thích đệ đệ cũng không được ôm chúng nó, ngươi còn quá nhỏ, không thể ôm nổi đâu, chỉ có thể để đệ đệ nắm tay ngươi thôi, bọn nó bây giờ học được cách nắm tay người khác rồi.” – Trần Tĩnh cẩn thận đem Quân Hạo đặt vào trong nôi. Tuy rằng hài tử bây giờ đã khá lớn, nhưng đôi khi vẫn tè dầm, vì thế đệm trong nôi thường xuyên phải đem thay.
“Tiểu Bảo biết rồi, Tiểu Bảo sẽ không ăn hiếp đệ đệ.” – Tiểu Bảo lập tức đáp, từ khi tiểu đệ đệ sinh ra đến giờ đều là nó trồng chừng đó.
Củi ở ngọn núi gần thôn đã sớm bị chặt hết, Trần Tĩnh đành cầm dao bổ củi và hai sợi dây thừng dài đi sâu vào bên trong, chỗ đó nhất định không có người đi vào đốn củi.
Trần Tĩnh dùng dao bổ củi chặt lấy mấy cái cây cao tầm hai mét, rộng khoảng ba bốn đốt ngón tay. Rất nhanh đã chặt được một đống lớn. Y đem dây thừng đặt xuống đất, bắt đầu cột hết số cây đã chặt được, sau đó kéo xuống một cái dây mây trên cây đại thụ, đem một đầu khác của bó cây cột lại.
Sau khi chặt đủ hai bó củi, Trần Tĩnh lại đi chặt một cái cây to bằng cánh tay, vót thẳng rồi ở mỗi đầu đặt một bó củi, cứ thế dánh về nhà. Nếu đổi lại là Dương Dật, khả năng sẽ không làm được như vậy. Đừng nói là trời mới mưa xong, ngay cả khi khô ráo hắn căn bản cũng không thể đem được toàn bộ số củi này về nhà.
“Ngươi đã về rồi.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh gánh một gánh củi lớn kêu lên. Cảm xúc hôm nay của hắn vô cùng sa sút.
“Ừ.” – Trần Tĩnh sau khi đặt gánh củi xuống, đi uống một chút nước sôi rồi lại tiếp tục đi chặt.
Tâm trạng lúc này của Dương Dật lại càng kém hơn. Tất cả đều là lỗi của hắn, bời vì hắn sơ sẩy cho nên thời tiết lạnh thế này rồi mà Trần Tĩnh còn phải đi dốn củi. Hắn đi qua nhấc thử gánh củi kia lên, cố thế nào cũng không nhấc lên nổi, thật sự là quá nặng.
Ngày hôm nay Trần Tĩnh đi ra ngoài bốn chuyến, chặt về tám bó củi lớn, tất cả đều đặt ở trong sân. Bó củi cuối cùng được cột bằng dây mây Trần Tĩnh không cởi ra mà đặt ở bên cạnh ***g gà, làm như vậy là để ngăn gió lạnh không thổi vào bên trong.
Trần Tĩnh chặt củi suốt hai ngày, trong sân đã chất đầy củi là củi, tính ra cũng đã đủ để dùng cả mùa đông, bởi vì nếu tuyết rơi xuống thì không thể đốn được củi nữa.
“Cha, sao ngươi không đi giúp a mỗ bổ củi?” – Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế, thấy Dương Dật cho tiểu ca nhi uống sữa liền hỏi.
Suýt chút nữa thì Tiểu Bảo bị hắn bắt đi quỳ gối. Ai bảo hắn không chịu giúp, buổi chiều ngày hôm qua, lúc Trần Tĩnh bắt đầu thu dọn đống củi trong sân, thấy y chỉ nhẹ nhàng đã đem bốn năm cây củi bổ xong Dương Dật cũng xung phong nhận việc. Có điều, hiện thực so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều lắm, tuy rằng vẫn có thể bổ được củi, nhưng mà mới bổ được vài khúc đã thở hồng hộc, hoàn toàn không có nhẹ nhàng như Trần Tĩnh. Kết quả đương nhiên là bị y đuổi đi cho đỡ vướng tay vướng chân.
“Ngươi có thấy cha phải chăm sóc cho hai đệ đệ không. Chính vì thế không thể giúp a mỗ ngươi bổ củi được.” – Dương Dật trong lòng nhỏ huyết nói. Nhất định phải bảo Trần Tĩnh chỉ hắn cách làm sao để luyện cho tốt khí lực, nếu không sẽ để hài tử trong nhà khinh thường.
“Cha, đệ đệ không chịu ăn, ngươi đừng cho ăn nữa, Quân Hạo nhất định là đã ăn no rồi.” – Tiểu Bảo kêu lên.
Dương Dật phục hồi tinh thần, vội vàng đem khăn nhẹ nhàng lau đi chỗ sữa dê đã chảy gần xuống cổ áo Quân Hạo. Quả nhiên thời điểm tâm trạng không tốt rất dễ mắc sai lầm.
Có điều, rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần. Tiền a, có nó rồi có thể mua một trang viên lớn, một cái nhà lớn, cuộc sống sau này sẽ nhanh khá lên thôi.