Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 37 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


Dương Dật cho hai tiểu ca nhi ăn xong, đi ra bên ngoài thì thấy gió tuyết càng ngày càng lớn.



“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi mau về đi, đừng ở ngoài đó rửa nữa.” – Dương Dật cố gọi với ra.



Trần Tĩnh quay đầu lại thì thấy Dương Dật đang chạy về phía mình – “Ngươi mau trở về đi, mau về nhà, ta làm sắp xong rồi.”



Dương Dật không quay về mà cầm lấy cái dù che lên lưng Trần Tĩnh ngăn không cho tuyết rơi xuống người y, đồng thời cũng đem tuyết ở trên vai y phủi đi.



Trần Tĩnh múc nước rửa sạch lại một lần nữa rồi mới đem số lòng heo bỏ vào trong rổ trúc, rổ trúc lại đặt vào trong chậu gỗ, nhấc lên.



“Được rồi, chúng ta mau về thôi.” – Trần Tĩnh quay lại nói với Dương Dật.



“Trần Tĩnh, ngươi đem số thịt này băm ra được không? Ta muốn đem số lòng heo này cạo sạch rồi làm lạp xưởng, thứ này hương vị nhất định rất ngon.” – Dương Dật nói xong thì đem đại tràng và ruột non tách ra, kiếp trước hắn từng làm qua một lần rồi.



“Đã cho tiểu ca nhi ăn chưa?” – Trần Tĩnh vừa lấy một cái thớt gỗ vừa hỏi.



“Sớm no bụng rồi, nếu không hiện tại tụi nó sẽ khóc toáng lên ấy chứ.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.



Cầm lấy một tảng thịt ba chỉ, Trần Tĩnh cảm thấy gần mười cân thịt kia nếu mà băm chẳng biết đến đời nào mới xong, nghĩ nghĩ một lúc, y lập tức nhớ tới cái cối đá vẫn đặt ở dưới mái hiên kia – “Dương Dật, nếu dùng dao mà băm số thịt này sẽ mất rất nhiều thời gian. Hay là như vầy đi, chúng ta cắt nó thành khối nhỏ rồi cho vào trong cối đá giã ra, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.”



“Trần Tĩnh, ngươi đúng là quá thông minh, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ.” – vừa rồi, trong đầu Dương Dật còn đang nghĩ đến máy xay nữa cơ, cái thứ đó đúng là một phát minh giúp người ta bớt được bao nhiêu là việc.



Trần Tĩnh đem thịt cắt thành từng miếng rộng khoảng ba đốt ngón tay, hai khối thịt cuối cùng có dính chút xương thì được để lại để xào rau.



Rửa sạch cối đá, Trần Tĩnh đem thịt đã cắt thành khối bỏ vào rồi dùng một cây gỗ dài hơn một mét làm chày giã, chẳng bao lâu, thịt rất nhanh đã được giã nát.



Đợi đến khi Dương Dật lóng ngóng đem số lòng heo cạo sạch, đi ra ngoài xem thì Trần Tĩnh cũng đã đem toàn bộ số thịt giã xong.



Thời điểm Trần Tĩnh giã thịt xong, Dương Dật bảo y đi vào trong phòng chơi với Tiểu Bảo và tiểu ca nhi, đại khái là do hai đứa nó vừa mới ngủ dậy rồi.
“Là đến nhà họ Hán ở thôn bên cạnh. Thời gian trước, hán tử nhà Trương Tú Nhi cho rằng y vụng trộm với người khác nên đánh gãy chân y rồi.” – Trần Nghĩa nói. Vừa mới chạng chạng tối hôm qua hắn mới biết, nếu không phải bởi vì trời đã tối thì hắn cũng đã chạy đến để nhiều chuyện.



“Có phải là khiến người ta cảm thấy rất thống khoái không. Cái loại ca nhi thủy tính dương hoa, lẳng lơ như thế cũng nên được giáo huấn, để ta xem Trương gia còn có thể đắc ý nữa không.” – Trần Nghĩa vừa nói vừa có chút kích động, thật giống như là người năm đó bị ném bỏ là hắn chứ không phải Dương Dật.



“Ngươi đừng có kích động như vậy có được không. Thực ra y cũng rất đáng thương, có điều chuyện mình làm thì mình phải tự chịu thôi.” – Dương Dật cảm khái nói. May là Trương Tú Nhi kia đổi ý, nếu không thì thân thể này có thể vẫn còn sống, đâu có cơ hội để hắn đến đây. Càng quan trọng hơn là, bởi vì Trương Tú Nhi hối hôn mà Trần Tĩnh mới được lưu lại, như vậy hắn phải cảm ơn y mới đúng.



“Y đúng là đáng thương.” – Trần Tĩnh nói. Hiện tại y và Dương Dật sống chung với nhau rất tốt, Trương Tú Nhi kia coi vậy mà số khổ, bây giờ ngay cả chân cũng đã gãy.



“Ta nói các ngươi hay, Trương gia đó cũng không phải người tốt gì. Thôi thôi, nhớ trông chừng ba đứa nhỏ cẩn thận, ta nói xong rồi, cũng phải về đây, tiểu tử kia của ta ở nhà cũng quấy phá lắm.” – Người lần đầu tiên trở thành cha dĩ nhiên phải khác trước kia rồi, phải tập trung tinh thần làm sao để chăm sóc thật tốt cho con mình. Khi trở về hắn phải làm một cái giỏ trúc giống nhà Dương Dật, ít nhất là đặt chăn nhỏ lên một lúc là có thể ấm, còn có thể đem tã để lên đó hong nữa.



Trần Tĩnh đem mười quả trứng gà và con gà trống rừng cuối cùng trong nhà đưa đến nhà Trần Nghĩa, thời tiết quá lạnh, gà mái trong nhà không thể đẻ trứng nữa, số trứng đó phải tích rất lâu mới có được. Trần Tĩnh biết nhà Trần Nghĩa không có gà, thời điểm tháng mười toàn bộ gà nhà hắn đã chết hết, mấy ngày nay gà trong thôn cũng chết rất nhiều. Còn nhà hắn, bởi vì Dương Dật mỗi ngày đều cho chúng nó ăn châu chấu và côn trùng nhỏ cho nên mới không xảy ra vấn đề gì.



“Trần đại ca, cám ơn ngươi đã đứa những thứ này đến. Bây giờ có muốn đi mua cũng không dễ dàng gì.” – Lâm Thần nói. Y biết gà mà Trần Tĩnh đưa đến là gà trống của nhà, bởi vì hiện tại tuyết rơi dày đặc, đường đi cũng rất khó khăn, đại đa số mọi người sẽ ở trong nhà, sẽ không đem đồ gì đi lên trấn bán cả. Mà ở trong thôn thì gà cũng chẳng còn được mấy con, mấy con gà còn lại đều là gà mái để gây giống. Phiên chợ lớn vẫn còn chưa đến, muốn uống một chút canh gà cũng khó khăn. Lâm Thần đối với Trần Tĩnh trước nay vẫn rất có hảo cảm, ca nhi này là một người chân tình, chỉ cần ngươi đối tốt với y, y nhất định sẽ tốt với ngươi gấp bội.



“Nói cám ơn gì chứ. Trần Nghĩa nhà ngươi là bạn tốt của Dương Dật nhà ta mà.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



“Ta biết hôm qua Trần Nghĩa đến nhà ngươi kể chuyện gì. Đã nói hắn đừng đi rồi, vậy mà vẫn không nghe, nói chuyện đó ra không phải là sẽ khiến hai người các ngươi có khoảng cách sao chứ.” – Lâm Thần nói xong lại trừng mắt liếc Trần Nghĩa. Trần Nghĩa bị trừng, da đầu có chút tê dại, vội lui sang một bên, tỏ vẻ ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghe.



“Không sao đâu. Dương Dật nhà ta đã hoàn toàn quên ca nhi kia rồi, nghe xong chỉ coi như chuyện cười mà thôi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Dương Dật sau khi nghe những gì Trần Nghĩa nói, hắn nhìn nhận vấn đề rất thỏa đáng, đêm ngủ cũng không mơ thấy ác mộng, ngược lại lại ngủ rất ngon. Điều đó chứng tỏ Dương Dật không có để ý đến chuyện của Trương Tú Nhi đó nữa. Mà nếu hắn đã không để ý thì Trần Tĩnh cũng chẳng việc gì phải để trong lòng cho mệt.



Rất nhanh đã sắp qua năm mới, Trần Tĩnh muốn đi đến phiên chợ ở đầu thôn để mua một ít đồ dùng trong nhà, nhân tiện mua sắm tết. Nếu như trời bắt đầu đổ tuyết thì sẽ không dễ dàng ngừng lại, đến lúc đó đi ra đường tuyết sẽ ngập đến đầu gối, mọi người nhất định sẽ ở trong nhà không đi ra. Hơn nữa, sau khi tuyết rơi nhiều thì một số cửa hàng cũng sẽ đóng cửa, y phải tranh thủ mua hết những đồ vật cần dùng cho cả tháng về nhà.



Trần Tĩnh lưng đeo gùi, bởi vì lo lắng Dương Dật sẽ không nghe y dặn mà đem Tiểu Bảo ra ngoài chơi cho nên đã đem cửa ở sân chốt lại từ bên ngoài. Đáng lẽ ra y cũng định nói Dương Dật đem chốt bên trong chốt lại, nhưng mà bởi vì phiên chợ ở đầu thôn rất gần, hơn nữa y cũng sẽ về rất nhanh cho nên thôi. Trần Tĩnh tuyệt đối không cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ có thể phát sinh chuyện gì.



Lảm nhảm: Ông anh Trần Nghĩa đúng là rất nhiều chuyện. Chắc mn cũng đoán đc chương sau có chuyện gì sảy ra ha



Người tuyết (Bởi vì ko kiếm đc cái con người tuyết nào giống DD đắp cho nên mình lấy cái hình xấu xấu vậy.)