Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 42 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Tần đại ca, ngươi cứ đem A Dật đi xem trước đi, nếu hắn cảm thấy được thì mua lại luôn.” – Trần Tĩnh sau khi nghe Tần Huy kể lại nói.



“Vậy thì tốt, bởi vì hôm nay đến quá gấp nên không có chuẩn bị xe, để ta dẫn Dương Dật đi xem trước, sau này dẫn ngươi qua sau.” – Tần Huy nói xong lập tức kéo Dương Dật lên ngựa.



“Tần đại ca, ngươi đi chậm một chút, A Dật hắn không biết cưỡi ngựa.” – Trần Tĩnh nói với theo Tần Huy đang thúc ngựa phi như bay. Lời y nói không sai, Dương Dật hai tay đã gắt gao nắm chặt lấy Tần Huy, hắn trước kia cũng đã từng cưỡi qua ngựa hai lần, nhưng mà tình huống bây giờ không giống với lúc đó. Dương Dật tin rằng, nếu mình buông tay Tần Huy ra sẽ lập tức ngã xuống đất sống dở chết dở.



“Lâm quản gia, nếu như người vừa rồi lại đến, ngài cứ đem bán cho người ta đi, những năm nay ngài luôn một mực lo nghĩ cho Đường gia, bốn trăm lượng này coi như để lại cho ngài làm tiền dưỡng lão.” – Đường thiếu gia nói.



“Thiếu gia, người đừng vứt bỏ nô tài! Nô tài từ nhỏ đến lớn đều đi theo chủ quân đến Đường gia, hiện tại ngài muốn ta đi đâu mà dưỡng lão đây? Họ của ta cũng là theo chủ quân mà đặt, thứ cho lão nô bất kính, lão nô từ lâu đã coi thiếu gia như người thân trong nhà rồi.” – Lão quản gia quỳ gối trước mặt Đường thiếu gia.



“Đứng lên đi! Lâm quản gia, ngài nếu muốn đi cùng ta vậy thì cứ đi cùng. Trước tiên cứ đem những chuyện ở đây xử lý tốt đã rồi hãy vào thành tìm ta, ta ở đó chờ ngài ba ngày. Đường gia hiện tại cũng chỉ còn có mình ta mà thôi, ta muốn đến quê nhà của a mỗ nhìn xem một chút. Nếu như ngài nguyện ý đi theo ta, chỉ cần ta có ăn một miếng cũng không để ngài chịu đói.” – Đường thiếu gia nâng lão quản gia dậy nói.



Lâm quản gia cả kinh, thiếu gia đây là thực sự muốn rời khỏi nơi này. Nếu y đã muốn đi, đừng nói là ông đã lớn tuổi, chỉ còn một chút hơi tàn, chỉ còn có thể động ông cũng nhất định đi theo để chiếu cố ngài ấy.



Dương Dật sau khi xem qua trang viên này thì cảm thấy cũng khá ổn, những trang viên khác hắn cũng đã xem hết, tuy rằng so ra thì tốt hơn nơi này nhưng giá cả lại quá cao. Hiện tại, hắn chỉ cần một cái trang viên rộng mà rẻ, hơn nữa, nơi này có ba tiểu viện cũng không tệ. Những thứ khác tạm thời bỏ qua cũng được, từ từ tìm người đến sửa chữa sau, sau khi sửa chữa thì dùng để chứa rượu. Nhà hắn ở Trần gia thôn hơi ít phòng, bây giờ muốn đặt nhiều bình rượu cũng không có chỗ.



Bận rộn hơn mười ngày, mãi cho đến khi đem toàn bộ đồ đạc ở Trần gia thôn chuẩn bị tốt, bọn hắn mới chuyển đến thị trấn. Sau khi nhìn qua phòng ở, bọn họ nhanh chóng đến nha môn ký kết khế ước. Cầm được khế ước bán nhà trong tay, Dương Dật cao hứng vô cùng, cuối cùng cái trang viên này bọn họ mua được cũng chỉ tốn có ba trăm tám mươi lượng mà thôi.



Mua được giá rẻ như vậy cũng là bởi vì Lâm quản gia sợ thiếu gia nhà ông không đợi mình cho nên dù ít đi một chút cũng đồng ý, chỉ mong mau chóng cầm được tiền rồi đi tìm thiếu gia nhà mình.



“Tần đại ca, hai tiểu ca nhi và Tiểu Bảo làm phiền huynh giúp ta trông chừng một chút.” – Dương Dật ngồi ở trước mặt Trần Tĩnh, quay mặt về phía Tần Huy nói.
“Cha, ngươi đang làm gì thế?” – Tiểu Bảo từ trong Thường Thanh các đi ra thì nhìn thấy cha nó đang ngồi chồm hổm bên dòng suối nhỏ trồng cây.



“Cha đang trồng nho, đợi đến khi chúng nó kết được quả thì chúng ta sẽ bán được rất nhiều tiền. Tiểu Bảo, những cái cây này ngươi không được đụng vào đâu đấy, nếu chúng chết thì cha sẽ không có tiền đâu.” – Dương Dật dặn dò Tiểu Bảo đang hiếu kỳ, hắn sợ nhất là tiểu hài tử này không hiểu chuyện lại đem chúng nhổ đi mất.



“Ta biết rồi, cha, nếu làm hư chỗ này nhà chúng ta sẽ không có tiền, Tiểu Bảo cũng sẽ không có thức ăn.” – tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu nói. Tiểu đệ đệ vừa mới ngủ nó liền chạy ra ngoài chơi, cha đi đến sau viện nhặt ngói rồi, cho nên nó không thể chạy đi xa được, chỉ có thể chơi ở những chỗ có thể nghe được tiếng khóc của đệ đệ thôi.



Dương Dật sau khi trồng xong toàn bộ dây nho, liền đến cạnh chỗ tường vây mọc đầy cỏ dại dọn dẹp một chút rồi vung xuống đó một ít hạt giống cây ớt. Số hạt giống này chính là do hắn ăn tiếp kiệm để dành để trồng, năm nay nếu bọn chúng mọc tốt, hắn sẽ không cần phải lo lắng không có ớt mà ăn nữa.



Đợi đến khi làm xong toàn bộ việc nhà thì chạy đến hậu việc tìm Trần Tĩnh. Y vừa mới dọn xong căn phòng dành cho người hầu. Gian phòng này rất lớn, còn có cả giường chung, đối với Dương Dật mà nói, căn phòng này dùng để đặt thùng rượu là quá tuyệt vời. Bên trong này chẳng nhưng thông gió tốt, bên ngoài lại có một cây đại thụ, dù là mùa hè cũng không quá nóng, đây chính là chỗ cất rượu vô cùng lý tưởng.



“A Dật, ngươi sao lại tới đây? Tiểu Bảo có phải là lại chạy ra ngoài chơi rồi không? Ngươi quay về cho Tiểu Bảo đi ngủ trưa đi, tiểu tử đó mấy ngày nay không ngủ trưa rồi.” – Trần Tĩnh từ trên nóc nhà nói với xuống với Dương Dật, trong tay vẫn còn đang cầm một viên ngói đen sì.



Bởi vì đã rất lâu rồi nơi này không có người ở, cho nên trên mái đã mất không ít ngói, có lẽ là do bị gió thổi bay, cũng có thể là bị rơi xuống, nói tóm lại cái phòng này mà gặp mưa thì đúng là bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ. Hiện tại Trần Tĩnh muốn đem toàn bộ số mái ngói bị mất ấy lợp lại, như vậy, đợi đến mùa hè cũng có thể dùng làm phòng nhưỡng rượu.



“Trần Tĩnh, ngươi làm ta sợ muốn chết, sao lại leo lên đó chứ?” – Dương Dật ngẩng đầu lên nhìn Trần Tĩnh nói. Lão bà có võ công cao cường quá không tốt chính là ở điểm này, leo lên nóc nhà cũng không cần phải dùng thang, đúng là người dọa chết người ta mà.



“Ta đang sửa lại nóc nhà, căn bên này mất rất nhiều mái ngói, ta đem số ngói ở mấy căn phòng dành cho người hầu kia lợp lên đây để sau này có chỗ mà nhưỡng rượu. Còn số phòng dùng cho người hầu thì thôi không sửa cũng được, đợi đến sang năm trồng được nho rồi hãy tính tiếp.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật đang ngẩng đầu.



Kỳ thực, thứ Dương Dật nghĩ đến lúc này không phải là sẽ trồng được bao nhiêu nho, cũng không phải là về đem Tiểu Bảo đi ngủ, mà là muốn được giống như Trần Tĩnh, dù không cần đến thang cũng có thể nhảy lên được nóc nhà. Nhìn thấy Trần Tĩnh đứng vững vàng trên đó, hắn cảm thấy hâm mộ muốn chết. Hiện tại mỗi tối Trần Tĩnh đều truyền vào người hắn một ít nội lực, hắn nhất định phải luyện cho thật tốt, bời vì từ khi bắt đầu có nội lực trong người, thân thể hắn đã ấp áp, dễ chịu hơn rất nhiều. Mỗi lần được truyền nội lực vào người, Dương Dật đều cảm nhận được có một dòng nước ấm luân chuyển trong cơ thể, có điều, chỉ cần Trần Tĩnh vừa rời ra một cái, dòng nước ấm ấy sẽ lập tức biến mất không thấy bóng dáng.