Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 46 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Dương Dật, ngươi sao vậy? Tiểu Bảo đâu?” – A Lặc túm lấy Dương Dật hỏi. Tần Huy thấy Tiểu Bảo mãi không trở về sợ rằng bánh trứng mà hắn làm cho nó nguội mất cho nên nhờ A Lặc đến tìm Dương Dật đem Tiểu Bảo về trước.



“Tiểu Bảo, không tìm thấy Tiểu Bảo của ta nữa rồi.” – thời điểm Dương Dật nhìn thấy A Lặc đã không kìm nổi, nói xong câu đó nước mắt liền lã chã rơi xuống. Cả khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm nước mắt.



“Đừng gấp, chúng ta quay về tìm Tần Huy trước, nhờ hắn cho người đi tìm, với tình trạng này của ngươi căn bản là không thể tìm được người.” – A Lặc an ủi Dương Dật, y mặc dù chưa quen với nơi này, nhưng mà nếu hài tử mất tích thì tám phần là do bọn buôn người bắt cóc, đi tìm Tần Huy nhất định sẽ không sai.



Nghe được những lời này Dương Dật gật đầu, nhưng mà hắn toàn thân vô lực, căn bản là không thể đi được. Cứ nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo bị người ta bắt đi, hắn lại liên tưởng đến mấy vụ bắt cóc ở kiếp trước, hài tử đáng yêu bị bọn bắt cóc cắt tay cắt chân bắt đi ăn xin. Thực ra, hắn suy nghĩ như vậy cũng hơi quá, dù sao ở thế giới này cũng chưa có xuất hiện hành vi đáng giận như vậy.



A Lặc gần như là phải dìu Dương Dật trở về Mãn Nguyệt lâu, thời tiết tuy đã ấm lên không ít, nhưng vẫn chưa đến mức vừa đi vài bước chân đã đổ mồ hôi, vậy mà trên người Dương Dật đã ướt dẫm mồ hôi lạnh.



“Dương Dật, ngươi làm sao vậy? Tiểu Bảo đâu rồi? Ta đã làm xong bánh trứng, chỉ còn chờ Tiểu Bảo về ăn thôi.” – Tần Huy nói với Dương Dật đang dựa vào người A Lặc.



“Tần đại ca, Tiểu Bảo mất tích rồi, người giúp ta, giúp ta tìm Tiểu Bảo trở về, nó mất tích rồi.” – Dương Dật kéo ống tay áo của Tần Huy nói, nước mắt lại có chiều hướng rơi xuống.



“Sao có thể như vậy? Đừng lo lắng, ta bây giờ dẫn người đi tìm. A Lặc, ngươi dìu Dương Dật vào phòng ta rồi nói cho Trần Tĩnh biết để y cùng đi. Dương Dật và hai hài tử kia nhờ ngươi chăm sóc vậy.” – Tần Huy nói xong lập tức đóng cửa tiệm, phân phó toàn bộ người trong tiệm đi ra ngoài tìm kiếm. Hắn còn nói nếu tìm được Tiểu Bảo sẽ ban thưởng một năm tiền công. Bản thân hắn lại đi đến một chỗ, nếu quả thực là do bọn buôn người bắt cóc thì đi đến đó tuyệt đối sẽ tìm được.



Trần Tĩnh thấy Dương Dật trở về, trên khuôn mặt tuấn tú còn vương nước mắt, Tiểu Bảo lại không biết đã chạy đi đâu.



“Ngươi làm sao vậy Dương Dật? Bị người khi dễ sao?” – Trần Tĩnh lập tức đi đến hỏi.



Vừa nhìn thấy Trần Tĩnh, nước mắt hắn lại lã chã, thời điểm được y ôm lấy Dương Dật òa một tiếng khóc lên. Tiểu Bảo mất tích, hắn coi như hoàn toàn mất phương hướng.



“Đừng khóc, A Lặc, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Trần Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật, ngẩng đầu lên hỏi A Lặc.



“Tiểu Bảo mất tích, Tần Huy đã ra ngoài tìm rồi.” – A Lặc nói.



“Ngươi chăm sóc hắn, cứ khóc như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt. Ta bây giờ ra ngoài cùng tìm.” – A Lặc lại nói với Trần Tĩnh.



“Đừng khóc nữa, Tiểu Bảo không sao đâu, ta nhất định sẽ đem nó trở về. Đứa nhỏ kia rất thông minh, nếu nhưu bị lạc đường nó nhất định sẽ tìm được đường về.” – Trần Tĩnh an ủi Dương Dật.



Dương Dật gật gật đầu, từ sau khi nhìn thấy Trần Tĩnh hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.




Cứ một đường như thế, qua bảy ngày y mới đến được Thượng Kinh, cận hương tình khiếp, Trần Tĩnh có chút sợ không dám gặp a mỗ và phụ thân. Những năm nay không biết a mỗ đã phải trải qua như thế nào, thời điểm a mỗ không tìm thấy mình đã thương tâm đến nhường nào, dù sao a mỗ cũng chỉ có mỗi hai hài tử là y và ca ca mà thôi.



“Tướng quân! Tướng quân! Tiểu thiếu gia đến rồi! Tiểu thiếu gia đến rồi! Hài tử kia lớn lên chắc chắn sẽ giống y như ngài, hiện tại nhìn đúng là giống hệt ngài khi còn bé đấy!” – Ngô quản gia chạy vào chính sảnh kêu lên.



“Ngô Lâm, ngươi bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn kích động như vậy? Đúng rồi, ngươi mới nói cái gì? Tiểu thiếu gia đúng không? Mau mau đón vào đây, đây chính là cháu đích tôn của ta đó, mau lên mau lên!” – Trịnh quốc công vui vẻ cười đến không khép được miệng lại.



“Ngô thúc, hài tử kia thực sự rất giống ta sao?” – Trịnh Quân Nghị có chút kỳ quái hỏi. Năm nay đột nhiên Ngụy Nhu, người đã từng cứu hắn gửi thư nói hài tử đã bốn tuổi rồi. Hắn thực ra chỉ muốn xem thử một chút xem ca nhi này rút cuộc là muốn làm gì. Tử bảy năm trước hắn đã biết mình không thể có con được, đó cũng là lý do vì sao sau này nhiều người muốn làm mối cho mình hắn đều cự tuyệt.



“Tướng quân, ngươi cứ nhìn là biết ngay, giống y như là từ một khuôn mà khắc ra vậy.” – Ngô quản gia cao hứng đáp. Ông vốn không có nhi tử, từ khi thiếu gia còn nhỏ ông đã nhìn hắn lớn lên, hiện tại rút cuộc thiếu gia đã có con của mình, ông sao có thể không vui cho được. Tuy rằng bên ngoài đều đồn là thiếu gia không thể sinh con, ông cũng không tin chuyện đó là có thật.



Ngụy Nhu nhìn Tiểu Bảo, cái miệng nhỏ cong lên, cả quãng đường y cố ý đi chậm lại để cùng đứa nhỏ này có nhiều thời gian ở chung với nhau bồi đắp tình cảm, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ. Về phần hài tử mà y mua được, y cũng không có bạc đãi, ở cùng nhau mấy tháng, y cũng rất thích đứa bé kia. Có điều y không thể đem theo đứa nhỏ luôn an tĩnh kia được. Nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, khả năng lộ ra ngoài sẽ cao hơn. Hiện tại không biết đứa nhỏ kia thế nào rồi, y đã bỏ ra năm mươi lượng bạc đem đứa bé kia gửi lại một nông hộ, tin rằng bọn họ sẽ đối xử tốt với nó. Năm mươi lượng ấy nhất định là đủ cho cả gia đình kia sống thoải mái trong vòng mười năm.



“Tiểu Bảo, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, a mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, a mỗ sẽ rất rất yêu thương ngươi.” – Ngụy Nhu nhu hòa nói bên tai Tiểu Bảo.



“Nếu như ngươi không nghe lời, a mỗ nhất định sẽ không cho ngươi ăn cơm, để cho bụng nhỏ của ngươi phải chịu đói.” – Y đe dọa. Thời điểm mới bị đem về, Tiểu Bảo tuyệt đối không chịu phối hợp, lại còn khóc ầm lên. Nhưng mà sau đó bỏ đói nó một ngày thì đứa nhỏ thông minh này cuối cùng cũng nghe lời, không cùng y cứng đối cứng nữa. Mỗi lần y nhìn về phía Tiểu Bảo, tiểu tử này sẽ vì được ăn no bụng mà gọi a mỗ. Kỳ thực trong lòng Ngụy Nhu thực sự yêu thích nó, chẳng những hành sự kiên quyết, lại rất thông minh.



Tiểu Bảo gật gật đầu, kể từ khi bị tên xấu xa này bắt cóc, nó đã phải chịu không ít khổ. Hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, nó tin rằng a mỗ nhất định sẽ tìm được mình. Cho nên từ giờ cho đến lúc a mỗ tìm đến, nó phải cho ca nhi này nếm mùi đau khổ vì dám bỏ đói nó ba ngày ba đêm, món nợ này nó phải đòi lại. Ngày đó Tiểu Bảo đúng là suýt nữa bị cho đói chết, suốt một ngày đều không được ăn cơm. Tiểu gia hỏa coi vậy mà thù rất dai đấy, nó sẽ đem toàn bộ ghi nhớ hết ở trong lòng.



Không thể để cho ca nhi xấu này biết được suy nghĩ của mình, nếu không nó lại phải chịu xui xẻo.



“Ngươi chịu nghe lời là tốt rồi. Đợi lát nữa bọn họ hỏi thì ngươi phải nhớ nói đúng tên, nếu không chẳng những ngày mai không có cơm ăn, mà cha và a mỗ ngươi ở nhà cũng phải chịu liên lụy.” – Ngụy Nhu cảnh cáo, tiểu tử này quỷ quyệt vô cùng, chỉ cần không chú ý một chút là nó sẽ làm chuyện xấu.



“Nhớ rõ tên chưa? Tên của ngươi bây giờ gọi là gì?” – Ngụy Nhu hỏi.



“Ta gọi là Trịnh Hạo Thành, cái này không cần ngươi nói, ta đã sớm nhớ rồi.” – Tiểu Bảo phất phất tay giống như thể đang đuổi ruồi, biểu thị những gì Ngụy Nhu lo lắng chính là dư thừa. Hiện tại nó và ca nhi xấu xa này đã cùng ở trên một con thuyền, nếu như xảy chuyện, chẳng những nó xong đời, mà ngay cả cha, a mỗ và đệ đệ cũng có thể bị tướng quân xấu chém rơi đầu, cho nên nó phải phối hợp với người này thật tốt. Đợi đến lúc a mỗ tìm được nó, nó sẽ để a mỗ bắt ca nhi này đem đi, sau đó sẽ bỏ đói y giống như y đã làm với nó vậy. Tiểu Bảo tuyệt đối không muốn làm hài tử của người khác, nó chỉ muốn cha, a mỗ và đệ đệ của mình thôi.



Làm nhảm: Có thể mọi người thấy Dương Dật ở chương này quá bánh bèo, nhưng mình nghĩ với lỗi suy nghĩ của một người hiện đại bình thường và trong lúc lo lắng + áy náy + tự trách thì biểu hiện của Dương Dật cũng không có gì khó hiểu. Mặc dù công nhận là yếu đuối thiệt:v



Mình cực kỳ thích Tiểu Bảo. Bởi vì nó là một đứa nhỏ đúng chất trẻ con. Dù là tác giả đã viết nó thông minh hơn một chút, nhưng mà vẫn giữ được bản tính của trẻ nhỏ, ham chơi, tham ăn, láu lỉnh, lại rất biết nịnh nọt… có tật xấu nhưng không phải là đứa trẻ xấu. Nhìn chung, so với những tác giả viết trẻ con mà tâng bốc lên tận trời thì mình cảm thấy Tiểu Bảo chính là đứa trẻ mà mình thích nhất từ lúc đọc đam mỹ đến giờ. (Ít ra thì cũng chưa có đo đc IQ của nó khoảng 400, mới 4 tuổi đã làm thủ lĩnh lãnh đạo cả một hội sát thủ:v) Ha ha ha. Ước gì cũng có một đứa như thế.