Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 54 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Thật không ngờ a mỗ đi rồi ngươi lại cao hứng như vậy nha.” – Trần Tĩnh cười nhìn Dương Dật tựa như người không xương xụi lơ nằm ở trên giường.



“Cũng không phải như thế, ta chỉ nghĩ là rút cuộc cũng được giải thoát, không cần phải mặc cái thứ quần áo vướng víu kia nữa mà thôi. Cuối cùng cũng có thể mặc quần áo thoải mái mà làm việc rồi.” – Dương Dật vui vẻ nói, cái thứ quần áo kia mặc lên người thực sự là quá mức hành hạ thân thể, chỗ nào cũng không thoải mái.



“Ngươi ấy, người khác muốn mặc còn chẳng có mà mặc đâu, thực sự là sống trong phúc mà không biết phúc.” – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật.



Đến tối, đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ngủ, Trần Tĩnh bèn mang theo Dương Dật đi đến hồ nước nóng trong trang viên. Hồ nước nóng này nằm ở phía sau Vọng Nguyệt Các, nguyên bản cần phải có người hầu đến đốt lửa nấu nước thì mới có nước nóng dùng.



“A Tĩnh, đã trễ thế này rồi ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Lỡ lát nữa hài tử tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?” – Dương Dật không hiểu hỏi, hôn nay sao Trần Tĩnh tự nhiên lại thần thần bí bí như vậy chứ.



“Hài tử vừa mới ngủ, ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới tỉnh dậy, vả lại, nếu chúng nó có khóc ta cũng có thể nghe thấy.” – Trần Tĩnh ngại Dương Dật đi quá chậm bèn nhấc bổng hắn lên, dùng khinh công mà đi.



Dương Dật trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mặt, từ lúc nào mà Trần Tĩnh đã làm mấy thứ này? Hắn sao lại không biết nhỉ?



Bên cạnh hồ nước nóng có một dòng suối, nước trong hồ là từ dòng suối bên đó dẫn đến. Cái đình bên cạnh vốn dĩ có màn lụa che, nhưng mà bởi vì đã hơi rách rồi cho nên Dương Dật đem tháo xuống, hiện tại chỗ này lại treo đèn ***g màu đỏ kiểu cung đình, ánh đèn chiếu xuống hồ nước khiến hắn nhìn thấy vô số cánh hoa hồng được rải trên mặt hồ.



“A Tĩnh, ngươi làm mấy cái này khi nào vậy?” – Dương Dật đi đến hồ nước hỏi.



“Lúc ngươi ngủ trưa ta ra đằng sau trang viên thì thấy ở đó nở rất nhiều hoa hồng, lúc nãy ngươi dỗ hài tử ngủ ta liền ra chuẩn bị đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



Dương Dật thò tay xuống bắt lấy một cánh hoa hồng, tuy rằng nước rất trong, thời tiết hiện tại cũng đã ấm hơn nhiều, nhưng mà bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến hè cho nên hiện tại xuống nước vẫn có chút lạnh.



“A Tĩnh, nước lạnh thế này chẳng lẽ chúng ta bây giờ phải đi nấu nước sao?” – Dương Dật hỏi.



“Đồ ngốc, nếu như phải nấu nước thì sao ta lại mang ngươi ra lúc này.” – Trần Tĩnh nói xong bèn nhảy xuống hồ nước, y vận công một hồi nước trong hồ liền ấm lên.



Dương Dật thấy Trần Tĩnh xuống nước chẳng được bao lâu thì trong hồ liền tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, hiện tại nhìn chính là một suối nước nóng tiêu chuẩn, cái cảm giác mông lung đó trước kia ở trên tv hắn đã từng thấy qua rồi. Chỗ này bây giờ hệt như tiên cảnh, càng quan trọn hơn là, người mà hắn yêu thích nhất cũng đang ở đây.



“Xuống đây đi, nước ấp lắm đấy, A Dật, ngươi còn sững sờ cái gì đó.” – Trần Tĩnh bơi đến bên cạnh bờ nói. Y chầm chậm cởi bỏ áo ngoài đã ướt đẫm, y phục màu đen ẩm ướt được y mắc lên gần đèn khiến một chút ánh sáng bị che mất khiến khung cảnh trong đình càng trở nên mông lung, quần áo mỏng ướt dẫm dính sát trên người Trần Tĩnh căn bản che không được một mảng xuân quang.



Dương Dật nhìn Trần Tĩnh cảm thấy y rất mê người, nhất là hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, hắn liếm liếm khóe miệng, ngay lập tức muốn thưởng thức mĩ vị ngay trước mặt.



Nhanh chóng cởi quần áo nhảy xuống ôn tuyền, nhiệt độ trong nước so ra cao hơn nhiệt độ thân thể khiến cho Dương Dật cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn thở ra một cái, thật thoải mái, đã bao lâu hắn không được ngâm suối nước nóng rồi nhỉ, lần cuối cùng hắn ngâm cũng là ở kiếp trước ấy chứ.




Đi vào trong bếp, từ trong giỏ trúc lấy ra hai cái trứng gà đập vào trong chén, dùng đũa quấy đều lên, sau đó Dương Dật mới đem sữa dê đổ vào chung với trứng rồi tiếp tục quấy. Hắn lại đem chỗ trứng sữa đó đổ riêng ra hai cái chén khác nhau, tiểu ca nhi khác với Tiểu Bảo, không cho thêm đường. Hắn nhớ đã từng đọc được ở trên mạng, hài tử còn quá nhỏ tốt nhất là nên ăn ít đường với muối lại, nếu không đối với trí lực của bọn chúng sẽ có ảnh hưởng không tốt.



Cầm hai cái chén cho vào trong nồi hấp lên, rất nhanh hương vị ngọt ngào của sữa dê tỏa ra, canh cũng nấu xong.



“Đến rồi đến rồi đây, tiểu bảo bối có thể ăn điểm tâm rồi.” – Dương Dật bưng hai chén canh sữa dê đi vào nhà chính.



Hai tiểu gia hỏa cứ ta một ngụm ngươi một ngụm mà ăn, Dương Dật chỉ có một mình, căn bản cho bọn nó ăn không kịp, đứa này còn chưa cho ăn xong, đứa kia đã há cái miệng nhỏ nhắn ra chờ rồi. Hiện tại mấy tiểu gia hỏa lúc ăn cơm có thể ngồi ở trên ghế chuyên dành cho hài tử được Trần Tĩnh dùng trúc làm ra.



“A Dật, ngươi từ từ đút thôi, để cho hài tử từ từ ăn, ăn nhanh quá sẽ nôn ra đấy.” – Trần Tĩnh nhắc nhở.



“Ta biết rồi, sẽ cho ăn từ từ.” – Vốn dĩ tốc độ của Dương Dật không tính là nhanh, giờ lại thêm chú ý khiến cho hai tiểu ca nhi cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cái thìa trong tay hắn.



“Cha, vẫn là của Tiểu Bảo ăn ngon hơn, thật ngọt.” – Tiểu Bảo nói. Nó vừa rồi đã nếm thử canh sửa của đệ đệ, ngoại trừ có hương vị của trứng và sữa dê ra thì chẳng ngọt chút nào, so với canh của nó không ngon bằng.



“Đệ đệ của ngươi còn nhỏ, ngoại trừ hoa quả ra thì không được ăn đồ ngọt.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.



Vừa mới cho tiểu ca nhi ăn xong thì Trần Tĩnh cũng làm xong banh mì, bữa trưa bọn họ chỉ cần ăn cháo là xong, đợi lát nữa cho Tiểu Bảo ăn bánh mì là coi như bữa trưa đã được giải quyết.



“Dương Dật, Trần Tĩnh, cho ta ở chỗ các ngươi trốn nhờ một chút, nếu Tần đại ca có đến thì nói với hắn là không biết ta ở đâu nhé.” – A Lặc chạy vào trong bếp nhúm một miếng bánh mì, sau đó rất nhanh hướng về phía phòng của người hầu trốn đi.



“A Tĩnh, chuyện gì xảy ra với A Lặc vậy? Cái sợi dây lụa cột trên đầu y đâu mất rồi? Ta vừa mới phát hiện, A Lặc hình như là ca nhi có phải không? Cái tên này vậy mà lại là ca nhi, thế mà trước kia ta không biết lại còn để y ôm đỡ. Trời đất, Trần Tĩnh, y vậy mà lại là ca nhi.” – Dương Dật giống như phát hiện ra một đại lục mới, ngạc nhiên kêu lên.



“Không có việc gì đâu, ta đã sớm biết y là ca nhi rồi. Cái tên này xem ra là thích Tần đại ca, tựa hồ hai người đã xảy ra chuyện gì đó.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y vừa rồi hình như nhìn thấy trên cổ A Lặc có rất nhiều điểm đỏ, mấy cái điểm đỏ đó cũng không phải là do muỗi cắn mà có.



“Không thể nào, Tần đại ca và A Lặc? Quả nhiên là trai tài gái sắc nha.” – Dương Dật bừng tỉnh đại ngộ nói. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hai cái người này trước kia mỗi ngày đều ở trước mặt hắn mắt đi mày lại, lúc đó hắn còn đang bị bệnh, vậy mà cũng nhìn không ra, đúng thật là quá thất bại rồi.



Đèn cung đình



Đầu cá nấu đậu hũ



Thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt