Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 59 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
“Trần Tĩnh, ngươi bây giờ đi xem Dương Dật và hài tử trước hay là về thay quần áo? Trên người ngươi vẫn còn dính chút máu, lại còn ngửi thấy mùi máu tươi.” – Tần Huy hỏi, lúc bọn họ về đến trang viên thì chỉ còn cách một canh giờ nữa là trời sáng.
“Ta đi thay quần áo đã, trong nhà đèn vẫn sáng, A Lặc ở bên trong đó phải không?” – Trần Tĩnh hỏi.
“Ta sợ không tìm được ngươi, nếu lại còn bỏ lỡ khẳng định ngươi sẽ gấp chết, cho nên liền để A Lặc ở lại đây chờ.” – Tần Huy nói, may là hắn lạc đường ở chỗ đó, nếu không thì thực sự là bỏ lỡ rồi.
Trần Tĩnh trở lại Thường Thanh Các cởi bỏ quần áo dính máu, lấy ra thuốc bột cầm máu, lại mang bôi thêm một ít thuốc mỡ vào. Dùng một tay vòng ra sau lưng bôi thuốc, y nhíu mày, thực sự rất đau, đã lâu lắm rồi y không bị thương như vậy cho nên có chút không quen.
Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Trần Tĩnh đem một vài thức thuốc và mấy thứ mà Dương Dật để sót lại cho vào trong gùi vác lên tiểu sơn cốc. Còn riêng Tần Huy, đêm nay hắn ở lại Vọng Nguyệt Các với A Lặc.
Dưới ánh nến mông lung, nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi trên ghế, trong lòng Trần Tĩnh chợt co rút đau đớn, A Dật hẳn là đã rất lo lắng cho y, ngay cả khi y đến gần cũng không phát hiện ra.
“A Dật, ta đã về.” – Trần Tĩnh đi vào trong nhà trúc, đặt cái gùi trên lưng xuống đi đến bên người đang ngồi ngốc trước mặt.
Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, đem mặt dán vào trên ngực Dương Dật, nơi đó có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn đập rộn ràng, đây chính là thanh âm khiến y an tâm nhất. Thời khắc này, Trần Tĩnh vô cùng cảm tạ ông trời vì đã để người mình luôn tâm tâm niệm niêm không xảy ra chuyện gì.
“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về? Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện.” – Dương Dật nói xong liền cúi đầu lộn xộn hôn lên mặt Trần Tĩnh.
“A Dật, ta không sao, phát hiện không tìm thấy ngươi và hài tử nên đuổi theo bọn người kia, xác định ngươi không có ở đó ta liền lập tức trở về. Ta không sao, thực sự không có việc gì.” – Trần Tĩnh dung túng để cho Dương Dật loạn hôn lên mặt mình.
“A Tĩnh, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi.” – Dương Dật đứng dậy nói.
Trần Tĩnh nhìn người đang thất thố trước mặt, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến A Dật an tâm, y cười gật đầu nói: “Được. Chỉ cần A Dật muốn, lúc nào cũng được.”
Phốc một cái ôm lấy Dương Dật, Trần Tĩnh sải bước đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Dương Dật vừa bị ôm lên liền ôm chặt lấy Trần Tĩnh, hắn hôm nay vô cùng lo lắng cho y, lúc ở trên vách đá lại bị dọa sợ, tuy nhìn bên ngoài như chẳng đó việc gì, nhưng kỳ thực chỉ là do hắn giấu quá sâu, không có biểu hiện ra mà thôi.
Trong lòng Tần Huy hiểu rõ, hiện tại Trần Tĩnh không nhất định sẽ nguyện ý đi đánh giặc. Chỉ là, chuyện này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn bách tính Nam Nhạc, bức thư này phải nhanh chóng đưa đến tay Trần Tĩnh mới được.
“Giá giá giá…” – Tần Huy đánh xe ngựa nhanh chóng đi đến trang viên.
Nhìn bức thư trong tay, khó trách lại phát sinh chuyện như ngày hôm qua, quân Tây Lương đây là đang thăm dò xem đại tướng quân của bọn họ có thực sự chết rồi hay không. Nói như vậy thì toán khích khách được phái đến để giết đại tướng quân đều đã chết cả rồi nên hoàng đế Tây Lương mới phải làm như vậy để thăm dò Nam Nhạc. Theo tình huống mà hoàng đế từ Thượng Kinh truyền đến thì tình hình Nam Nhạc lúc này tuyệt đối không khả quan. Quốc gia bọn họ, phía đông giáp biển, phía nam là Đại Ngạo quốc, quốc lực tương đối mạnh, có điều bọn họ vẫn đang thu mình dưỡng sức, rất nhiều năm không có chiến tranh. Phía bắc lại là một quốc gia do rất nhiều dân tộc tạo thành, ca ca y đã đánh bọn họ rất nhiều năm cho nên không có khả năng khơi mào chiến tranh. Rất có thể bên phía Đại Ngạo quốc phía nam xảy ra vấn đề, nếu không ca ca đã có thể chạy đến bên này, cũng không đến lượt y phải tạm thay, Trần Tĩnh thực sự hy vọng là mình đã quá lo lắng.
Cười khổ thu lại tờ giấy, Tần đại ca muốn lên chiến trường, có lẽ y lại có thể vì Nam Nhạc mà đưa đến một vị đại tướng quân. Hai năm thời gian liệu có đủ không? Lần trước, khi cuộc chiến với Tây Lương nổ ra, bọn họ đã phải đánh suốt ba năm, khi đó ca ca của y chỉ mới mười ba tuổi đã phải lên chiến trường, mà y, năm đó mười lăm tuổi mới bắt đầu giằng co đạt được thắng lợi trên ý nghĩa. Về sau, ca ca lại đánh thêm hai năm nữa mới hoàn toàn đánh cho Tây Lương không ngóc đầu dậy được. Thật không ngờ mới qua ba năm mà Tây Lương đã lại lần nữa xâm phạm.
“Tần đại ca, huynh giúp ta đem những thứ này đưa đến tiểu sơn cốc, ba ngày sau đến quân doanh báo danh, chúng ta cùng nhau giết địch. Ta bây giờ đi nhìn A Dật một cái rồi đi luôn.” – Trần Tĩnh nói.
“Ngươi không có tướng quân ấn thì đi làm sao được?” – Tần Huy hỏi, đám người trong quân đội có thể phục Trần Tĩnh được sao?
“Không sao cả, ta và ca ca giống nhau như đúc, phiêu kỵ tướng quân Tiểu Trần quen biết ta, tin là rất nhanh tướng quân ấn sẽ được đưa tới. Bất luận như thế nào cũng không thể để bọn người Tây Lương kia lại kiêu ngạo xuất nhập Nam Nhạc của chúng ta nữa.” – Trần Tĩnh âm trầm nói ra, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua trong lòng y vẫn còn sợ hãi.
Nhìn Dương Dật vẫn còn ngủ say, Trần Tĩnh ở trên trán hắn hôn lên một cái. Y thực sự hy vọng tình cảnh không tệ như những gì mình đã dự đoán, chỉ cần qua vài ngày nữa là ca ca có thể đến, mà y, chỉ cần tạm thay vài ngày mà thôi. Thời điểm bị Trần Tĩnh hôn, đầu lưỡi Dương Dật còn duỗi ra liếm liếm khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào rồi mới từ từ an tĩnh ngủ lại. Nhìn Dương Dật như vậy, Trần Tĩnh thật tâm không nỡ rời đi.
“Tiểu Bảo, a mỗ phải đi ra ngoài vài ngày, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời cha, giúp cha chăm sóc tiểu đệ đệ. Đợi khi nào chiến tranh qua đi, chúng ta mới có thể trở về trang viên.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo, thực không muốn rời đi. Y bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ hiếu thắng năm đó, chuyện gì cũng muốn chứng tỏ mình mạnh hơn ca ca. Y hiện tại đã có gia đình của mình, có người mình yêu, còn có cả hài tử khả ái, nhưng mà, quốc bất an gia sao có thể yên ổn.
Trần Tĩnh đi rồi, Tiểu Bảo vẫn còn ngơ ngác đứng đó nhìn bóng a mỗ mình rời xa. Vì cái gì nó cứ có cảm giác lời a mỗ nói hôm nay rất nặng.
“Tần đại ca, A Lặc, Dương Dật và Tiểu Bảo ta đành nhờ mọi người chăm sóc rồi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai A Lặc. Trần Tĩnh và Tần Huy đã nói qua mọi chuyện với A Lặc, nếu như lòng của y hướng về Tây Lương thì không thể để người ở lại chỗ này, cho nên trước khi đến quân doanh Tần Huy phải nói rõ mọi chuyện với y, nếu không thì đó chính là một tai họa ngầm.
“Trần Tĩnh, ngươi không cùng Dương Dật nói lời từ biệt sao? Như vậy liệu có được không?” – Tần Huy hỏi. Hắn thực sự không biết đến khi Dương Dật tỉnh lại thì phải làm cách nào giải thích chuyện Trần Tĩnh ra trận đánh giặc. chẳng hiếu sao trong lòng hắn lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, thật quá kỳ quái rồi.
“Không được, mãi đến hừng đông hôm nay A Dật mới đi ngủ, hắn hiện tại đang ngủ rất ngon, không nên đánh thức. A Lặc, Tần đại ca, ta cầu hai người, đợi đến khi A Dật tỉnh lại hai người hãy nói uyển chuyển một chút. Gia hỏa kia nhất định sẽ tức giận, nhưng là, mọi người hãy giúp ta nói cho hắn thông suốt, còn có hài tử ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” – Trần Tĩnh nhìn trời cười nhẹ một cái, quay người nhanh chóng đi ra bên ngoài.