Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:09 18/04/20


Cái chum (vạc) đựng nước hình dạng thế này này, tùy vào kích thước mà có to có nhỏ, nhưng theo như miêu tả thì có lẽ cái chum (vạc) cũng khá lớn đó. Nếu mà 1 đứa nhỏ cỡ Tiểu Bào mà rớt vô đó thì khả năng chết đuối rất là cao



Dương Dật rất nhanh tìm thấy giỏ trúc ở trong nhà. Thời điểm hắn đi ra ngoài, liền nhìn thấy cái trứng gà rừng còn lại đã nở ra gà rừng con, hiện tại, nó còn đang nhảy vào phá đĩa nước mà vừa nãy Nhóc Béo đặt bên cạnh ổ.



“Nhóc Béo, thế nào rồi? Cá vẫn còn chứ?” – Dương Dật nhỏ giọng hỏi.



Nhóc Béo gật gật đầu, cái con cá kia vẫn còn đang đâm đầu thật sâu vào trong bùn.



Dương Dật cẩn thận từng li từng tí đem khoảng cách của hai cái giỏ trúc thu hẹp lại chỉ còn khoảng một mét. Sau khi hai đầu đã chặn tốt, hắn mới đem một cái rổ khá nhỏ hướng con cá về phía cái giỏ mà lùa. Con cá lúc này đã nhận ra nguy hiểm, nó dùng sức hướng về phía trước mà bơi, thời điểm nó chui tọt vào giỏ, Dương Dật liền đem giỏ nhấc lên, lấy tay chặn ở miệng giỏ, ngăn không cho con cá nhảy ra ngoài.



“Nhóc Béo, chúng ta bắt được một con cá lớn đấy, nhanh nhanh mang nó về thả vào chậu nước.” – Dương Dật cao hứng nói với Nhóc Béo cũng đang hưng phấn bên cạnh.



“Được, được, cha nhanh đem nó về thả vào chậu nước, đừng để cho nó chết mất,” – Nhóc Béo vỗ tay reo lên vui vẻ, đồng thời hưng phấn cùng với Dương Dật đi về nhà.



Cá rất nhanh được thả vào trong chậu gỗ. Để Nhóc Béo ở lại nhà trông cá, Dương Dật quay lại bờ sông để đem giỏ trúc và rổ về. Trong lúc thu giỏ trúc, hắn phát hiện có mấy con tôm bị vướng vào trong. Hắn thực cao hứng, cứ đơn giản vậy mà phát hiện ra thứ có thể dùng để bắt tôm. Đem giỏ trúc cùng rổ rửa sạch sẽ, hắn rửa tay rồi đem cỏ cắt được vẫn bị ném ở một bên bỏ vào trong giỏ, lúc này mới đem theo giỏ và rổ trở về.



“Cha, đám gà rừng con chạy rồi.” – Nhóc Béo chỉ vào chuồng gà rỗng tuếch nói.



“Không sao đâu. Chúng nó đói bụng, muốn đi kiếm ăn. Ngươi đem đám cỏ mới cắt cho gà mẹ, để cha đi lấy ít cháo gạo thô cho gà con ăn.” – Dương Dật nhìn đám gà rừng con đang chạy trong sân nói.



Tiểu Bảo cầm giỏ cỏ đi về phía chuồng gà, hôm nay vì mang về thêm đám gà rừng con, lại mải bắt cá, nên cho ăn muộn, mặt trời đã lên cao lắm rồi. Nó nắm từng nắm cỏ xanh ném vào trong chuồng gà, chỉ một lúc, tất cả cỏ đã bị ném vào.



“Cha, gà rừng con biết ăn cháo rồi sao?” – lúc đi ra khỏi chuồng gà, nhìn thấy đám gà rừng con đang mổ cháo gạo thô trong mâm, Tiểu Bảo liền hỏi.
“Ngươi tên tiểu tử thúi này, ngươi nói, lần sau có còn dám như vậy nữa hay không?”



Dương Dật thật sự là bị hù sợ. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, sờ sang bên cạnh không thấy Nhóc Béo đâu. Hắn vội vàng đứng dậy, vừa mở cửa đã bị hù đến mức tim sắp nhảy ra khỏi ***g ngực, chỉ thấy Nhóc Béo hơn phân nửa thân thể đều muốn ngã hẳn vào trong chum nước. Nếu không phải hắn tỉnh dậy kịp lúc, đứa nhỏ này không phải là sẽ vô thanh vô tức mà mất đi sao. Nghĩ đến đến đó thôi trong lòng Dương Dật liền không rét mà run.



“Phu quân, ngươi có tức giận cái gì thì cứ đánh ta mắng ta là được. Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi tha cho nó đi mà.” – Trần Tĩnh đè nén tâm tình thất vọng, nói ra.



“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cho rằng ta tự nhiên đi khi dễ nó? Ngươi cái gì cũng không biết, như thế nào không đi hỏi nó thử xem.” – Dương Dật đẩy Nhóc Béo vào trong lòng Trần Tĩnh, phi thường tức giận nói. Hắn biết Trần Tĩnh nói như vậy là bởi vì y không tín nhiệm hắn.



Dương Dật nhìn một vòng quanh sân, vừa nhìn thấy cái cuốc cạnh đống cỏ tranh, liền nhanh tay nhặt lấy hướng chum đựng nước muốn đập xuống.



“Phu quân, ngươi làm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn đập vạc nước?” – Trần Tĩnh giữ chặt lấy Dương Dật đang nổi giận đùng đùng. Vạc nước thực sự rất đắt, một cái cũng phải tiêu hết năm sáu quan tiền, tuyệt đối không thể đập.



“Ngươi hỏi ta vì sao đi đập vạc nước??? Lúc nãy, Nhóc Béo suýt nữa thì bị rơi vào trong này. Hù chết ta. Tiểu tử thúi này vậy mà nhân lúc ta ngủ bắc ghế trúc leo lên lấy nước, thiếu chút nữa thì ngã vào trong đó. Nếu không phải ta tỉnh dậy tìm nó, nói không chừng…” – Dương Dật nói không thành lời câu nói kia. Hắn sớm đã đem hai người này trở thành thân nhân của mình, nếu Nhóc Béo thực sự sảy ra chuyện gì, hắn thực sự không dám tưởng tượng.



“Tiểu Bảo, nghe lời, không khóc nữa. Phu quân, thực xin lỗi, là ta trách nhầm ngươi. Tiểu Bảo, không được khóc, ngươi hôm nay làm như vậy là sai, về sau nhớ rõ nếu muốn rửa tay phải rửa trong chậu nước. Tuyệt đối không được lấy ghế leo lên vạc nước biết không. Cái vạc nước rất sâu, nếu ngươi ngã vào đó sẽ xảy ra chuyện mất, đến lúc đó a mỗ biết đi nơi nào tìm được ngươi nữa.” – Trần Tĩnh xoa xoa cái đầu ẩm ướt của Tiểu Bảo. Y cũng bị lời nói của Dương Dật dọa cho hoảng sợ. Nếu không còn Tiểu Bảo, y không biết phải làm thế nào. Đứa nhỏ này chính là mệnh căn của y, nếu không có nó, y làm sao có thể tiếp tục mà sống tiếp.



“A mỗ! Tiểu Bảo… ô… Tiểu Bảo biết sai rồi. Tiểu Bảo về sau sẽ không… sẽ không… không leo lên đó nữa. Ô ô… Tiểu Bảo sẽ ngoan. Tiểu Bảo sợ, Tiểu Bảo suýt chút nữa là ngã xuống rồi. Là… là cha kéo quần áo của Tiểu Bảo lại, mới… mới không bị rơi vào, ô oa ô oa…” – Tiểu Bảo hiển nhiên là cũng bị hoảng sợ. Nó vừa khóc vừa nấc nói, bộ dáng thực sự rất là đáng thương.



“Ân. Không có việc gì, không có việc gì. A mỗ tin Tiểu Bảo lần sau nhất định không bò lên nữa. Nghe lời, không khóc nữa, ngoan.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng nó nói. Trong lòng y hiện tại ngũ vị tạp trần. Y trách oan phu quân rồi. Ơn trời không có việc gì. Phu quân, cám ơn ngươi. Trần Tĩnh trong lòng âm thầm nói lời cảm tạ.



“Được rồi, được rồi, Nhóc Béo đừng khóc. Trần Tĩnh, mau mau lau khô tóc cho Tiểu Bảo, đừng để bị lạnh.” – Dương Dật lấy cái bố khăn đưa cho Trần Tĩnh nói.