Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 1 : Xuyên việt thành tức phụ người ta
Ngày đăng: 23:48 21/04/20
Tần Miễn vừa mở mắt ra, kinh hoàng phát hiện hắn đang nằm trong một gian nhà cỏ rách nát. Vấn đề là trước đó hắn đang ở trong biệt thự nhà mình. Càng đáng sợ hơn là dưới tấm chăn, chân hắn kề lên chân một người đàn ông khác.
“Anh, anh, anh là ai?”
Nam nhân yên lặng ngồi dậy, lộ ra thân trên, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi bưng cái chén mẻ góc đặt trên đầu giường qua, nhàn nhạt nói: “Tức phụ, uống nước”
Hai mắt Tần Miễn trợn trắng, ngất đi.
Tần Miễn nằm mơ, mơ thấy hắn biến thành phụ nữ, trong màn diễn tấu sáo cồng chiêng, trong tiếng kèn Xôna bị người ta đẩy mạnh vào kiệu hoa, bái đường thành thân cùng một nam nhân. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hắn bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh, sau đó tỉnh lại, vội vàng cởi áo trên người ra, nhìn thấy ***g ngực bằng phẳng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự thấy buồn cười: “Tự mình doạ mình, hoá ra là mơ…”
Chợt, hắn phát hiện có chỗ không đúng, quần áo hắn sao lại rách nát như bươm? Hơn nữa sao hắn đen thế này, gầy thế này, còn trông như một đứa nhóc mười một mười hai tuổi.
Hắn vội ngẩng đầu, phát hiện đây đúng thật là gian nhà cỏ tranh, cả kinh nhảy xuống mặt đất. Căn nhà tranh này ước chừng bảy tám mét vuông, hai mặt là tường đất, trên tường treo một cây cung, hai vách tường còn lại dùng gỗ, cỏ khô và vải bố cũ đắp thành. Cả gian nhà ngoại trừ giường gỗ, bàn thấp kê đầu giường, hai cái rương gỗ thì không còn thứ gì khác. Á không, trên vách tường còn dán tờ giấy đỏ, là một chữ ‘Hỷ’ to đùng. Muốn tìm cái gương soi cũng không thấy, nhưng Tần Miễn nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, có thể khẳng định cơ thể này không phải của hắn.
Một nỗi kinh sợ bò dọc sống lưng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ rõ trước đó còn đang làm ổ trong biệt thự mà. Đúng rồi, hắn bị Tần Liêm đẩy lăn xuống cầu thang, va phải đầu. Bỗng hắn có một suy nghĩ không thể tin nổi: hắn chết ngắt rồi mượn xác hoàn hồn? Tần Miễn không dám tin dùng sức cấu véo mình một trận, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi cứ như thờ ơ cười nhạo hắn.
Hắn trợn tròn mắt sững sờ chốc lát, cuống quýt nhìn xuống cổ tay trái, nơi đó có một nốt ruồi đen nhỏ không bắt mắt, suy nghĩ vừa chuyển, một thế giới thần bí quen thuộc hiện ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần thả lỏng.
Sải bước về phía cửa, vừa đi hai bước thì cảm thấy bàn chân bị cấn đau, cúi đầu nhìn, một đôi chân đen sạm gầy trơ xương không mang giày, mặt đất gồ ghề không cộm chân mới lạ. Quay đầu nhìn, cạnh giường bày một đôi giày rơm mang đã lâu sắp chuyển thành màu đen. Dưới giường có hai đôi giày rơm khác, một lớn một nhỏ, đều mới toanh. Hắn không hề do dự, mang đôi giày rơm mới.
Kéo cửa nhà ra, hắn mới phát hiện gian nhà cỏ này xây trong một cái sân, liếc mắt liền biết là mới xây lên sau này, một mùi thối xông vào mũi, hắn không chịu nổi phải che mũi lại.
Tần Miễn lắp bắp kinh hãi, vội vàng vươn tay bắt lấy chổi, tâm nói bà này có bệnh á? Chưa nói mấy câu đã động thủ đánh người. Nhưng hắn lại quên thân thể hiện tại cùng lắm mới mười một mười hai, hơn nữa tình trạng sức khoẻ không tốt, bị lão phụ nhân hung hăng quất xuống, trên tay tê rần, tay liền buông lỏng, mông ngồi phịch xuống đất.
“Còn dám trả đòn? Phản rồi.” Đỗ thị lại giơ chổi quất mạnh xuống.
Sắc mặt Tần Miễn lạnh đi, nhưng căn bản không có sức tránh né, thầm nghĩ không xong, e phải chịu một phát. Lão phụ nhân này trông lớn tuổi mà khoẻ mạnh gớm.
Đau đớn đang chờ không rơi xuống, Đỗ thị khó chịu, nhíu mày nhìn ra sau Tần Miễn.
Tần Mễn quay đầu nhìn lại, chổi bị một người đàn ông cao lớn nắm lấy. Hình như hắn đã gặp người này ở đâu rồi thì phải.
“Nương, hắn là tức phụ ta.”
Tần Miễn ho khan dữ dội. Chả trách cảm thấy quen, người nửa đêm hôm qua đưa nước cho hắn còn gọi hắn “Tức phụ” không phải người này sao!
-Hết chương 1-
(1) Nhà lão Đại, lão Nhị, lão Tam… tức là vợ thằng Cả, thằng Hai, thằng Ba nhé…
———-