Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 127 : Lôi hướng lễ định thân

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Có một mái nhà ấm áp, từng là khát vọng nhiều năm của Lôi Thiết. Tần Miễn hiểu sự cố chấp của y đối với nhà, bèn chủ động ôm chặt y, mặt áp lên hông y “Ta cũng thích về nhà ở hơn.”



“Ngồi, ta gọi ngươi bưng thức ăn lên.” Lôi Thiết vuốt phẳng mái đầu của hắn, gẩy than trong chậu than để lửa cháy mạnh hơn, rồi mở cửa đi ra ngoài.



Cơm tối vẫn là lẩu, trong nước canh đầy ắp rau. Trời lạnh, rau xào cũng mau nguội.



Cơm nước xong thì trời đã tối thui. Lôi Tần Nhạc quẹt diêm châm lửa cho hai ngọn đèn ***g, đánh xe xuất phát. Nhất Điểm Bạch *** lực tràn trề chạy theo xe.



Buổi sáng Lôi Tần Thuận sau khi chở rau củ đến liền đánh xe quay về, hiện trên đường chỉ có mỗi xe ngựa Lôi Tần Nhạc điều khiển. Đèn ***g lay động theo xe chạy, ngọn đèn cũng đong đưa theo, tăng thêm vài phần ấm áp trong đêm tối gió lạnh gào thét này. Lôi Tần Nhạc đè chặt cái mũ trùm đầu, nhỏ giọng ngâm nga một khúc ca trẻ con hay hát. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn ăn uống no đủ, lười biếng rúc vào lòng Lôi Thiết. Đáng lẽ trở thành tu sĩ rồi, hắn vốn không nên sợ lạnh thế này, ngặt nỗi tu vi còn thấp, hơn nữa chẳng biết sao trong khoảng thời gian này, khi hắn tu luyện hấp thu linh khí, chỉ có một bộ phận nhỏ chuyển hoá thành chân nguyên, phần còn lại không biết đi đâu. Đối với hắn, dùng chân nguyên ổn định nhiệt độ cơ thể lượng tiêu hao rất lớn, thôi thì dứt khoát xem Lôi Thiết thành lò sưởi hình người, vừa tiện vừa thân mật.



Dáng vẻ đối phương nhắm mắt, tĩnh lặng cũng toát lên sự hấp dẫn khác biệt.



Cổ họng Lôi Thiết nhấp nhô lên xuống, gọi một tiếng “Tức phụ”, mới phát hiện giọng nói đã bị khát vọng mãnh liệt thiêu đốt đến khản.



“Sao?” Tần Miễn mở mắt ra. Tay Lôi Thiết cưỡng chế thò vào trong vạt áo hắn.



Tần Miễn ôm cổ y “Ưm… A… A Thiết, chậm một chút…”



Thanh âm ái muội bị gió lạnh thổi tan, Lôi Tần Nhạc không hay biết gì, giương roi điều khiển xe chạy vừa nhanh vừa ổn ‘Leng keng, Leng keng…” Chiếc chuông trên xe vang lên cũng gọi là vui tai.



Thời điểm Tần Miễn khôi phục ý thức trở lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường lò ấm nóng. Ánh sáng xuyên qua khe hở bức màn lọt vào trong, có chút chói mắt, hắn thấy khó chịu bèn nhắm mắt, rồi lại mở. Vậy mà đã qua ngày hôm sau rồi ư?



Giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ sau lưng, bàn tay to ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Hắn xoay người, khuôn mặt cương nghị cùng đôi mắt thanh tĩnh của Lôi Thiết đập vào tầm mắt.



Lôi Thiết nằm nghiêng, chăn bông khoát lên ***g ngực, trên người chỉ mặc lý y(1) màu trắng, xốc xếch rộng mở lộ ra xương quai xanh màu tiểu mạch.



“Tỉnh? Muốn ngủ nữa không?” Lôi Thiết cúi người tới gần, thấp giọng hỏi.



Tần Miễn kéo chăn bông lên cao che xương quai xanh của đối phương lại, dịch dịch góc chăn, ở trong chăn trở mình đưa lưng về phía y, dịch lùi vào lòng y, lười biếng nói: “Nằm thêm tí nữa.”



Lôi Thiết vén mấy sợi tóc của hắn ra, hôn xuống vành tai, sau gáy, bàn tay to từng hông mò xuống…



Tần Miễn thoải mái đến rên rỉ thành tiếng, bỗng nhớ ra một chuyện “A Thiết, có phải chúng ta quên mất một sự kiện rồi không?”



“Niếp Hành và Mộc Thần đã đến, ta dặn Phúc thúc dẫn họ đi tham quan điền cư trước. Tức phụ, chỉ nên nghĩ về ta.”




Không ngoài dự liệu, Lôi Đại Cường vừa thấy bọn hắn vào cửa liền không chịu nổi.



“Lão Đại, tức phụ lão Đại, hẳn là các ngươi không quên, lúc các ngươi phân gia có nói chờ lão Tứ thành thân —-”



Lôi Hướng Lễ vội nói: “Cha, Đại ca và Đại tẩu cho ta năm lượng bạc, ta đã nhận rồi.”



Mặt Đỗ thị sa sầm xuống. Tần Miễn, Lôi Thiết giao bạc cho Lôi Hướng Lễ mà không phải cho bà và Lôi Đại Cường, rõ ràng là đề phòng bọn họ.



Tần Miễn cười ha hả nói: “Lão gia tử, lão thái thái, nhị lão thái thái, chúng ta tới để chúc mừng mọi người. Chỉ là hôm nay thật sự không khéo, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần đến trấn trên, không thể ăn bữa cơm này.”



Vệ thị cướp lời Lôi Đại Cường, Đỗ thị, mở miệng trước “Không còn cách nào, các ngươi có chuyện quan trọng, nên ưu tiên đi làm. Lão Tứ, ngươi tiễn Đại ca Đại tẩu ngươi đi.”



Ba người còn chưa đi xa, Đỗ thị đã làm khó dễ Vệ thị “Vệ thị, lão Tứ là nhi tử ta. Con ta định thân, lúc nào đến phiên ngươi làm chủ?”



Vệ thị cười bình thản, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, tỷ không phát hiện vừa rồi vẻ mặt lão Tứ rất khó xử sao? Ta là vì tỷ, tránh cho tam nhi tử của tỷ ly tâm với tỷ.”



Đỗ thị nổi giận “Ngươi!”



“Được rồi, được rồi.” Lôi Đại Cường bất mãn nhìn Đỗ thị, đưa lưng về phía bà hòng ngăn chặn ánh nhìn hung ác, thân thiết nhìn Vệ thị “Vi nhi, ngươi sắp sinh rồi, không được quá kích động.”



“Nghe lời tướng công.” Vệ thị cười dịu dàng với ông “Tướng công, cùng ta ra ngoài tản bộ một chút nhé.”



“Được. Ta đỡ ngươi, chậm một chút.”



Hai người vừa đi khỏi nhà chính, trong phòng liền truyền ra âm thanh chén bát bị ném vỡ.



-Hết chương 127-



Chú giải:



(1) Lý y: lớp áo trong cùng của một bộ trang phục thời cổ trang



———–