Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 132 : Cặp nhi tử song sinh

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Không biết qua bao lâu, Tần Miễn từ từ ôm đầu ngồi dậy, bởi vì tiếp nhận quá nhiều thông tin về không gian nên đầu hơi choáng váng.



Nguyên lai, chủ cũ chiếc nhẫn là một vị luyện khí sư, cũng tự tay ông luyện chế ra nó. Không gian thần kỳ của chiếc nhẫn không chỉ có thể làm kho hàng di động, trang viên di động, mà còn dùng như ‘thuốc thang tẩm bổ’. Khi nhẫn lấy máu nhận chủ, không gian chỉ có công dụng bình thường, khi chủ nhân không gian hữu duyên tu luyện, không gian sẽ thăng cấp, chân chính thừa nhận chủ nhân nó. Ái nhân của vị luyện khí sư này cũng là nam tử, một luyện đan sư. Để tạo ra kết *** tình yêu giữa cả hai, vị luyện đan sư này khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, tạo ra ‘Đồng tâm hoa’ có khả năng dựng dục đời sau của họ. Từ thời khắc Tần Miễn và Lôi Thiết kết tâm ý, ‘đồng tâm hoa’ đã tiếp nhận tâm huyết của bọn hắn, bắt đầu lớn dần. Về phần vì sao chiếc nhẫn rơi vào tay ‘Nhất Điểm Bạch’ thì không rõ.



Trước kia linh khí trong không gian rất nhạt, thậm chí vào không gian tu luyện so ra hiệu quả còn kém hơn vào thâm sơn. Nhưng hiện tại, cả không gian ngập tràn linh khí. Không chỉ thế, tứ hợp viện từ một sân biến thành ba sân, phòng đan dược, phòng linh khí và vườn linh thảo bị ẩn tàng cũng hiển hiện ra. Linh khí dồi dào còn thúc đẩy tu vi Tần Miễn và Lôi Thiết thăng lên một cấp.



Nghe được tiếng trẻ con khóc, Tần Miễn chợt nhớ ra hai hài tử, nhanh chóng đứng dậy. Đúng lúc này Lôi Thiết cũng tỉnh lại.



Hai người phi thân đến trước bồn hoa, nhìn hai đóa hoa khổng lồ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai đứa bé vẫn nằm ở nhụy hoa, huơ huơ hai cánh tay bé tí, đạp đạp hai cái chân nho nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, oa oa khóc lớn, nước mắt trong suốt tựa như từng viên trân châu lăn xuống làm tâm người mềm nhũn.



Hai người theo bản năng vươn tay ra ôm.



Tần Miễn đột nhiên nhớ ra một việc, kịp thời ngăn Lôi Thiết lại “A Thiết, chúng ta phải rửa tay trước. Ta đi lấy đồ bọc cho chúng.”



Hắn cấp tốc mang hai cái khăn tắm lớn ra, loại thuần bông vải, vô cùng mềm mại, thích hợp làm tã bọc. Thấy hắn quay lại, giọng điệu Lôi Thiết hiếm khi mà vội vã “Tức phụ, mau nhìn, tụi nó rất giống chúng ta.”



Trong lòng Tần Miễn khẽ động “Thật hả? Đợi một chút, ta bọc khăn tắm cho chúng trước, để tránh bị cảm lạnh.”



Hắn dời đứa bé sang bên cạnh một chút, trải khăn tắm lên nhụy hoa, tiếp theo ôm đứa bé đặt vào khăn, bọc kín, một cánh tay kê dưới gáy, cánh tay còn lại ôm mông bé, nhẹ nhàng nhấc lên. Nói đến cũng lạ, đứa bé bị hắn ôm lên liền ngưng khóc, hai mắt đen lúng liếng mở to nhìn hắn.



Tần Miễn cẩn thận quan sát ngũ quan đứa bé, thầm thấy ngạc nhiên. Tiểu gia hỏa này không giống trẻ con bình thường vừa mới sinh ra đỏ hỏn nhăn nheo như khỉ, ngược lại trắng trắng mềm mềm, phấn điêu ngọc mài. Tiểu gia hỏa này, trán, lông mi và mắt giống Lôi Thiết, mũi, miệng và cằm thì giống hắn. Vai trái đứa bé có một cái bớt hình hoa năm cánh màu đỏ sậm to cỡ móng tay.



“Ha ha, quả nhiên giống hai chúng ta.” Tần Miễn vui sướng không thôi “Dễ thương quá!”



Hắn nhịn không được hôn trán đứa nhỏ này một cái. Đứa còn lại bỗng nhiên gào khóc lớn, hắn lập tức quay đầu, thấy tên Lôi Thiết ngốc nghếch kia đặt hai tay dưới nách đứa nhỏ, nhấc đứa nhỏ lên không trung. Xương trẻ sơ sinh rất mềm, cổ cũng không khoẻ, đầu không thể tự khống chế mà gục xuống, đương nhiên sẽ khó chịu mà khóc lớn.



“Tức phụ…” Lôi Thiết luống cuống nhìn hắn xin trợ giúp.




Tần Miễn không cho là thế. Mấy con bò sữa trong nhà đều được nước linh tuyền tẩm bổ, cho sữa còn bổ hơn sữa mẹ. Huống hồ hai nhi tử lớn lên trong nguồn linh khí dồi dào, tố chất cơ thể mạnh hơn trẻ con bình thường nhiều.



Lôi Thiết phân phó Phúc thúc “Phúc quản gia, nhanh chóng vắt một thùng sữa sạch sẽ đưa qua.”



“Dạ.”



“Còn nữa.” Tần Miễn bổ sung “Một tháng sau sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho hai nhi tử. Ngày mai thúc thả tin này ra ngoài.”



“Dạ.” Phúc thúc rất kích động, quên cả gọi người đến soi đèn cho Tần Miễn, Lôi Thiết thay mình, xách đèn ***g vội vàng chạy đi.



May mà bóng tối không có ảnh hưởng lớn với Tần Miễn, Lôi Thiết. Huống chi trong Du nhiên điền cư, từ đại môn đến cầu nhỏ rồi đến hàng rào trước nhà, cách mỗi hai trượng đều có một cột đèn, đèn dầu sáng trưng.



Vào đến nhà, hai phụ thân nhẹ nhàng ẵm hai nhi tử đặt lên giường lò, đắp chăn nhỏ lên. Lôi Thiết dùng nước sôi tráng sơ hai bình sữa. Sau khi sữa được đưa tới, Tần Miễn chỉ rót non nửa hai bình sữa, còn lại thu vào không gian bảo tồn.



Bận suốt một ngày, hai người còn chưa ăn cơm chiều. Lôi Thiết trông hai con, Tần Miễn vào bếp nấu hai bát mì.



Ăn xong bữa tối, hai người ôm hai đứa bé cùng nhau nghỉ ngơi. Tần Miễn lo lúc mình ngủ sẽ đè lên hài tử, để hai đứa nằm trong cùng, Lôi Thiết nằm bên cạnh chúng, hắn ở ngoài cùng.



Nửa đêm, hai hài tử y a y a hai lần, lần đầu là đói bụng, lần sau là đái dầm. Tần Miễn, Lôi Thiết rất ngạc nhiên, cảm thấy cả hai hài tử thật khoẻ mạnh.



-Hết chương 132-



Tui có chuyện muốn nói: Bánh bao chắng chắng tròn tròn đã ra lò



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]