Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 152 : Có tên trên bảng

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Nháy mắt sau, hai người xuất hiện tại phòng trọ khách ***.



Tần Miễn bỗng mở mắt ra, thình lình áp đảo Lôi Thiết xuống giường, mỉm cười nhìn đối phương, ngón tay lướt vẽ trên mặt y “A Thiết, vừa rồi có phải huynh ghen không?”



Lôi Thiết thả lỏng thân thể, để hắn nằm lên càng thoải mái, những sợi tóc rũ xuống mặt làm y thấy ngưa ngứa, cũng tựa như tâm tình y lúc này.



“Ngươi biết mà.”



“Ta muốn nghe chính miệng huynh nói.” Ngón tay Tần Miễn chơi xấu lướt xuống dưới, đến cổ y, thong thả dừng tại hầu kết, nhẹ nhàng ấn ấn, móng tay khẽ cào. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cả người Lôi Thiết chợt kéo căng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, giọng nói ấm ách “Tức phụ, chớ đùa với lửa.”



Tần Miễn không nói, ngón trỏ ấn ấn trái khế đối phương, đến gần bên tai y thổi một hơi, nói nhỏ “Chỉ cần huynh thừa nhận ghen, đêm nay, ta chủ động.”



“Ta ghen.” Lôi Thiết trả lời nhanh chóng, đôi mắt đen kịt trầm lắng dưới ánh nến lập lờ bốc lên lửa dục cuồn cuộn.



Tần Miễn nâng đùi phải khóa ngồi trên thắt lưng y, cúi người bịt kín môi y, vung tay áo tắt ánh nến… “Phụ thân là sâu lười, phụ thân là con sâu lười thật lớn!”



Tiếng trẻ con non nớt lải nhải bên tai, Tần Miễn túm chăn trùm lấy đầu, rất muốn nhảy dựng lên bắt Mãn Mãn qua đánh mông nhỏ của nó.



“Mãn Mãn, im lặng. Hôm qua phụ thân chơi với các ngươi cả ngày nên rất mệt.” Lôi Thiết ngăn cản đứa con *** nghịch, vỗ nhẹ lưng Tần Miễn dỗ hắn ngủ tiếp.



Tần Miễn phản bác trong lòng: Rõ ràng là tên khốn ngươi *** lực quá thừa tạo ác nghiệt.



Nửa mê nửa tỉnh vùng vẫy nửa ngày, cuối cùng Tần Miễn tỉnh lại, eo lưng đau mỏi nhắc nhở hắn tối hôm qua tự làm tự chịu thế nào.



“Tức phụ, tỉnh?” Lôi Thiết thò đầu sang, mặt không chút biểu cảm, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng cùng khoé miệng hơi nhếch đã tiết lộ tâm tình vui vẻ của y.



Muộn tao!



Tần Miễn khinh bỉ nhìn y, còn chưa kịp nói chuyện, Viên Viên Mãn Mãn tựa như hai khẩu đạn pháo nhỏ vọt tới bên giường.



“Phụ thân, rốt cuộc người tỉnh rồi!”



“Phụ thân, ta muốn đi ra ngoài chơi!”
Qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài huyên náo cả lên, nhất định là yết bảng rồi.



Nhóm thư sinh ở trọ tại khách *** Hồng Đồ lục tục trở về, có người mặt mày hớn hở, hiển nhiên là trên bảng có tên, có tư cách tiến cung dự thi, có lẽ còn có thể được gặp Hoàng thượng Có người mặt xám như tro tàn, khẳng định là không có tên trên bảng…



Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ và Bộ Thanh Vân bị bầu không khí trong khách *** ảnh hưởng, cũng có chút khẩn trương.



Lại qua gần nửa canh giờ, ba người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận thở hồng hộc từ ngoài cửa chạy vào, đứa nào đứa nấy sắc mặt vui mừng, vừa vào cửa liền ồn ào.



“Đại gia, tiểu gia, trúng, trúng…”



Chưởng quầy và các *** tiểu nhị cũng nhìn sang.



Khúc Tung Văn vội hỏi: “Là ai trúng? Hay là… trúng hết?”



Lôi Tần Nhạc cười hì hì chắp tay với năm người Lôi Hướng Trí “Năm vị công tử, mọi người đều có trúng hết! Chúc mừng, chúc mừng.”



Năm người Lôi Hướng Trí vui sướng liếc nhau.



“Trúng hết? Quá tốt!”



Bộ Thanh Vân trực tiếp nhất, từ trong túi bốc ra một nắm tiền đồng đưa cho Lôi Tần Nhạc, cười ha ha “Này cho các ngươi mua rượu uống.”



Lôi Tần Nhạc vội vàng cảm tạ “Đa tạ Bộ công tử!”



Triệu Thiên cũng hỏi: “Thứ tự như thế nào?”



Lôi Tần Nhạc gãi gãi đầu “Bởi vì người quá đông, chen tới chen lui, tiểu nhân cũng không nhìn kỹ, chỉ biết danh tự của Ngũ công tử và Hoắc công tử phân biệt là thứ hai và thứ năm, danh tự Khúc công tử ở giữa, danh tự Bộ công tử và Triệu công tử cũng ở giữa, cách danh tự Khúc công tử chừng hai mươi tên.”



-Hết chương 152-



———