Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 193 : Gặp lại

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Năm đó tại kinh thành, khi gặp được người trẻ tuổi có dung mạo tương tự mình kia, Tần Miễn đã tưởng tượng đến tình cảnh tương lai chạm mặt người nhà nguyên chủ, thế nên lúc này hắn không cảm thấy bất ngờ, cũng không hề kích động chút nào, nếu nói có tình cảm với Tần Văn Tài thì càng không có khả năng.



Hắn vô cùng bình thản “Thắt lưng bên trái của ta quả thật có một nốt ruồi, về phần sau vai phải có hay không cũng không rõ.”



Tần Văn Tài suýt nữa buột miệng nói ra ‘Thử xem là biết’, nhưng đối phương tuy là nam tử, lại có thân phận phu nhân Trấn quốc công, không thể mạo phạm.



“Nhất định có… Vẻ ngoài ngươi và ta giống nhau như thế, trùng hợp thắt lưng phải còn có nốt ruồi, chỉ hai điểm này cũng đủ để chứng minh vấn đề” Ngữ khí Tần Văn Tài rất chắc chắn, hai mắt ngấn ánh nước, tầm mắt đặt lên Tần Miễn không nỡ dời đi.



Tần Miễn hơi không được tự nhiên, rũ mi xuống. Nhi tử thật sự của Tần Văn Tài đã chết, hắn mới có cơ hội chiếm dụng cơ thể này. Bảo hắn thật lòng thật dạ nhận Tần Văn Tài làm cha, hắn có phần làm không được. Thứ nhất, hắn sẽ không chiếm lợi của một người chết, hưởng thụ tình thân không thuộc về hắn Thứ hai, hắn không sao mở miệng gọi một nam nhân xa lạ là cha được Thứ ba chính là hắn có tư tâm, giống như Lôi Thiết, hắn không muốn có thêm nhiều người nhà hơn nữa, dẫn ra nhiều phức tạp hơn nữa. Lúc trước, người trẻ tuổi kia hơn phân nửa cũng hoài nghi thân phận của hắn, lại không chủ động nhận quen, có thể thấy người nọ không hoan nghênh hắn trở về Tần gia, chắn hẳn tình trạng trong Tần gia cũng thực phức tạp. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Văn Tài than nhẹ một tiếng “Ngươi tới kinh thành lâu như vậy cũng không chủ động về nhà, ta suy đoán rất có thể là ngươi không có ký ức trước kia, quả nhiên… Ngươi…”



Tần Miễn lễ phép mà xa cách ngắt lời ông “Tần ngự y, hết thảy vẫn nên đợi đến Tây quan lại nói. Được không?” Hắn phải hỏi Lôi Thiết sau vai phải hắn có nốt ruồi hay không đã rồi mới tính.



Tần Văn Tài đã có chín phần chắc chắn đối phương là nhi tử mình, tâm sự tán hơn phân nửa, tâm tình vô cùng tốt gật đầu “Được, được…”



Vung roi thúc ngựa mấy ngày, đoàn người tới được Túc thành Tây quan vào lúc gần giữa trưa. Túc thành vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng khí hậu bên này khắc nghiệt hơn kinh thành nhiều, gió rét lạnh mà khô hanh giống như từng nhát dao quét vào mặt, trên đường mặt mũi người đi đường bị đông lạnh đến đỏ bừng, mặt, cổ, tay, mắt cá chân, chỉ cần có một chỗ không được che kín, gió lạnh sẽ man ngoan xâm nhập, rét buốt cắt da cắt thịt. Tần Miễn vốn tưởng chiến tranh bùng nổ, nhà dân và cửa tiệm làm ăn buôn bán trong thành đều sẽ đóng kín đại môn không ra khỏi cửa, cả thành quạnh quẽ tiêu điều, nhưng vào thành lại phát hiện nơi đây vẫn náo nhiệt như trước, khói lửa biên quan dường như không mảy may ảnh hưởng đến họ. Những quầy hàng nhỏ ven đường bày bán đủ các món ăn bình ăn, nồi lò bốc khói nghi ngút, theo gió bay xa, pha lẫn mùi thơm bánh bao, bánh nướng, khoai nướng,… khiến người thèm nhỏ dãi, thân thể tựa hồ cũng nóng hầm hập.



Chúng tiểu nhị đầu đội mũ nỉ, thân mặc áo bông dày, thắt lưng dùng rơm hoặc vải bố nịt chặt, hai tay luân phiên đút vào ống tay áo, há miệng thét to, thở ra từng luồng khói trắng.



“Bánh bao, bánh bao nóng hổi đây!”



“Khoai nướng vừa thơm vừa ngọt nè, đảm bảo ăn một củ còn muốn củ thứ hai!”



“Mì thịt bò đây, vừa thơm vừa ngon, ăn một chén có thể no tới tối!”



“…”



Tần Văn Tài tán dương: “Nhờ có Trấn quốc đại tướng quân anh dũng thiện chiến, quản lý thuộc hạ nghiêm khắc nên lão bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp như lúc trước.”
Tần Miễn vẫn ra hiệu ông và vài vị quân y đến một góc, tránh đi các vị tướng sĩ.



“Nếu Tần ngự y khai phương thuốc này là vì giải độc ‘Bán mệnh’, ta có thể khẳng định độc họ trúng không phải là ‘Bán mệnh’. Nếu thật sự dùng cây gai biển, trong vòng nửa canh giờ, thân thể và *** thần người bệnh quả thật có thể khôi phục như bình thường, thế nhưng nửa canh giờ sau, họ sẽ độc phát thân vong.”



“Cái gì!” Mấy vị quân y đại kinh thất sắc.



Tần Văn Tài cũng thấy khó tin “Ý ngươi là…”



Tần Miễn bình tĩnh nói: “Loại độc này rõ ràng là ‘Bán mệnh’ đã bị cải biến, nếu dùng cây gai biển sẽ trúng gian kế của địch.”



Bên ngoài lều chợt vang lên thanh âm vang dội của thủ vệ.



“Tham kiến đại tướng quân!”



Tim Tần Miễn tâm đập bang bang, quay đầu nhìn về phía cửa lều trại.



Rèm cửa bị xốc lên, Lôi Thiết một thân khôi giáp, sải bước tiến vào, đôi mắt sâu thăm thẳm ôn hoà dừng tại hắn.



-Hết chương 193-



Chú giải:



(1) Từ ‘bán mệnh’ này ý là một nửa sinh mạng



——–