Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 201 : Xin từ quan

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Năm tháng vội vàng, thời gian qua nhanh.



Trung tuần tháng Ba, tin sứ đoàn Thổ La quốc đã xuất phát truyền đến kinh thành, dự tính trung tuần tháng Tư tới nơi.



Có lẽ là muốn biểu đạt thành ý của Thổ La, hoặc giả Hoàng đế Thổ La quốc không yên tâm những người khác, lần này vậy mà Hoàng đế Thổ La quốc, Nhân Quang đế tự thân xuất mã.



Tuổi Nhân Quang đế xấp xỉ với Hiếu Huệ đế, nhưng về mặt điều dưỡng thân thể không bằng Hiếu Huệ đế nên nom già hơn Hiếu Huệ đế rõ rệt, bất quá cao to cường tráng, vóc người vạm vỡ, chỉ nhìn bề ngoài, càng giống một viên võ tướng hơn. Sứ đoàn bày trận cực kỳ long trọng phô trương, loan giá của Nhân Quang đế nạm vàng khảm bạc thì cũng thôi, đỉnh mái bốn chóp cứ cách mỗi mấy tấc lại rủ xuống một bảo thạch to như trứng cút, vào ngày xuân ánh nắng ấm áp, ánh sáng ngọc rực rỡ đến chói mù mắt người. Không chỉ thế, đội ngũ hai ngàn người, toàn bộ binh lính đều cưỡi ngựa cao to, vô cùng khí thế.



Tần Miễn đã dịch dung đứng phía sau đám người, ôm hông Lôi Thiết cũng đã dịch dung, thì thầm vào tai y “Ta thấy ông Nhân Quang đế này chính là một tên to xác ngốc ngếch. Như thế không phải công khai nói với Hoàng thượng ‘Mau tới làm thịt ta đi’,‘Mau tới làm thịt ta đi’ à?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ý cười trong mắt Lôi Thiết rất đậm, y yêu cực dáng vẻ sáng lạn *** ranh này của tức phụ “Ừm, đúng là ngốc.”



Nhân Quang đế trên loan giá đeo nụ cười bình thản, không để lại dấu vết nhìn quét dân chúng Đại Hạ đang hoan hô chào đón hai bên đường, trong lòng buồn bực. Nghe nói dân chúng Đại Hạ ghét ai đều sẽ ném rau củ lá cây nát, hoa quả dập, ném trứng gà, ngài đã sớm phòng bị, cho người đổi rèm vải rũ xuống bốn phía thành ván gỗ che chắn thực dụng, nào ngờ không có chỗ dùng, người dân Đại Hạ quốc thế mà vui mừng khôn xiết nghênh đón họ như thế.



Ngài làm sao biết, cách đây hai ngày, dân gian lan truyền, trong cuộc đàm phán lần này, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ lột của Hoàng đế Thổ La quốc một tầng da. Dân chúng đương nhiên là vui mừng.



Nhân Quang đế có thể ngồi yên ở ngôi vị Hoàng đế ba mươi năm đương nhiên không phải xuẩn ngốc, hai ngày trước đã phái người tìm hiểu tình hình trong kinh, để tránh có sự cố đột ngột phát sinh không thể ứng phó. Nhưng ngài lại không biết, nơi này là kinh thành, là địa bàn của Hiếu Huệ đế, trừ bí mật của một nhà Tần Miễn, gần như chút gió thổi cỏ lay đều nằm trong vòng bàn tay Hiếu Huệ đế. Người của Nhân Quang đế có thể nghe được điều gì, không thể nghe được điều gì, đều do ngài khống chế. Không thể không nói, làm một Hoàng đế, bản lĩnh của Hiếu Huệ đế thật sự không kém. Tần Miễn nhìn về phía một xe ngựa xa hoa phía sau loan giá, nói với Lôi Thiết: “Xem bề ngoài và cách bày trí xe kia, bên trong hẳn là một vị nữ khách.”



Một người trẻ tuổi đứng cạnh nghe được lời hắn nói, không khỏi chen vào “Đi cạnh xe ngựa kia còn có tám cung nữ, có khi nào là công chúa của Tây Man quốc không? Tây Man quốc đưa đến để liên hôn?”



Giả thuyết này gợi ra, không ít người phụ họa.



“Phỏng chừng là vậy rồi!”



Chờ đội ngũ Thổ La quốc mất hút, nhóm dân chúng dần dần tản đi, nhưng việc Hoàng đế Thổ La thế mà tự thân xuất mã vẫn được tiếp tục bàn tán say sưa. Toàn bộ kinh thành, trên đến quan to triều đình, dưới đến hoả kế quán trà, cơ hồ đều đang tám chuyện này.



Xem náo nhiệt xong, Tần Miễn và Lôi Thiết chậm rãi rảo bước về nhà, còn chưa vào cửa phủ liền nghe tiếng vó ngựa lao nhanh tới gần, quay đầu nhìn sang, là Trần Mộc Phong cưỡi ngựa phóng nhanh, mặt mày hớn hở.



‘Hiu –’
“Bình thân.” Hiếu Huệ đế cười hỏi “Hai khanh vậy mà cùng nhau đến đây, có chuyện gì à?”



Lôi Thiết đi thẳng vào vấn đề “Khải bẩm Hoàng thượng, hai người chúng thần tới là để xin từ quan.”



Lý công công đang định tiến lên thêm trà cho Hiếu Huệ đế, nghe vậy thì lảo đảo một cái ngã quỳ xuống đất, vội vã quỳ lên “Thỉnh Hoàng thượng thứ cho nô tài tội khiếm nhã.”



Gương mặt đang cúi xuống của ông đầy vẻ khiếp sợ và khó tin. Hoàng thượng ban vinh sủng vô hạn cho một nhà bốn người Trấn quốc công, có thể nói ngoài Hoàng thượng, là người phong quang nhất khắp kinh thành hiện nay. Thậm chí ông còn nghe nói, không ít đại thần đã và đang cân nhắc cho nữ nhi nhà mình kết thân cùng hai vị công tử của Trấn quốc công. Vạn vạn không ngờ, Trấn quốc công và Trấn quốc phu nhân lại muốn từ quan vào lúc này.



Hiếu Huệ đế cũng giật mình không kém, thất thố thấy rõ, hồi lâu không nói nên lời. Hiếu Huệ đế hiểu Lôi Thiết, Lôi Thiết mở miệng xin từ quan tức là đã quyết tâm. Ngài càng lúc càng cảm thấy Lôi Thiết không màng quyền thế và danh lợi, thật đáng để ngài tín nhiệm, rất luyến tiếc thả loại người này đi. Đương nhiên, đó chỉ là một trong các nguyên nhân. Nguyên nhân khác chính là, trước khi trận chiến với Thổ La nổ ra, Đại Hạ quốc đã lâu không có chiến sự, võ tướng trong triều không mấy ai thật sự kham nổi trọng trách. Lôi Thiết là liều thuốc an thần của Hiếu Huệ đế. Nguyên nhân thứ ba liên quan đến Tần Miễn. Tần Miễn y thuật cao minh, xứng danh thần y, tại chốn hoàng cung mờ ám đủ loại thủ đoạn, có Tần Miễn ở đây, Hiếu Huệ đế càng thêm an tâm.



Hai người như vậy, Hiếu Huệ đế sao nỡ để họ đi?



-Hết chương 201-



Chú giải:



(1) Câu gốc là “Xuân phong đắc ý mã đề tật” trích trong bài thơ Đăng khoa hậu của Mạnh Giao. Nội dung bài thơ ý nói con đường thăng tiến thuận lợi, không còn ưu phiền nên tha hồ lao nhanh, xem hết cảnh đẹp Trường An.



(2) Hoàng bảng: Thông cáo quan trọng cho triều đình công bố ra ngoài



(3) Chập choã: dùng trong múa lân



chập choã



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]