Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 203 : Đến vị huyện

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Lôi Duệ Lân thính tai, cười lớn hô: “Phụ thân, ta và ca ca không phải khỉ nhá.”



“Không phải khỉ thì là gì?” Tần Miễn thoải mái nhảy từ trên cây xuống, vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Lôi Thiết, nhận chén nước y đưa qua.



Đôi con ngươi Lôi Duệ Lân xoay tròn, kéo ca ca chạy về phía này “Nếu ta và ca ca là khỉ, vậy ngài và lão cha – hề hề!”



Tần Miễn nhướng mày, lời này có chút ý nghĩa.



Lôi Duệ Lân gục trên lưng hắn, kề sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Phụ thân, ta và ca ca đã biết lâu rồi, chúng ta là do ngài sinh.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); ‘Phụt –‘ Một ngụm nước còn kịp chưa nuốt phun ra, Tần Miễn trợn mắt há hốc mồm trừng nhóc ta.



“Phụ thân, yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không nói cho những người khác.” Tần Duệ Kỳ an ủi vỗ vỗ vai Tần Miễn.



Lôi Thiết cúi đầu, khóe môi nhoẻn lên một độ cong rõ rệt.



“Lôi Thiết! Quản giáo nhi tử!” Tần Miễn đột nhiên nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi rống một câu, thở hổn hển dùng sức vỗ Lôi Thiết một phát, khuôn mặt đỏ bừng, chẳng rõ có phải do bị ánh lửa hắt vào không. “Được.” Lôi Thiết gật đầu, hai tay dễ dàng kéo hai nhi tử qua, đặt lên đầu gối, lần lượt cho từng đứa một cái phát mông, không vang một chút âm thanh nào, rồi giương mắt nhìn Tần Miễn, ý là: Tức phụ, ta dạy xong rồi.



Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân cười trộm, nhanh chóng chạy xa.



Tần Miễn khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đầy vẻ vô tội, thật lâu sau, hắn mỉm cười, bộ dáng tức giận tiêu tan, đi đến một gốc cây cách đó không xa, ngồi xuống tựa vào thân cây.



Lôi Thiết nướng chín thịt lộc xong, bày ra đĩa “Tức phụ, ăn được rồi.”



Tần Miễn đi qua, tiếp nhận cái đĩa, ăn ngon lành.



Lôi Thiết đợi một hồi vẫn không nghe đối phương khen ngon,, có chút thất vọng.



Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chạy tới, đều được một đĩa.



“Lão cha nướng ăn ngon thật.” Lôi Duệ Lân luôn luôn thẳng thắn.


Tần Miễn nhìn ra xa thật xa, phía ngoài bình nguyên không đến hai mươi dặm là địa bàn của Thổ La quốc. Do điạ thế ở phía Đông cách Vị huyện ước chừng ba mươi dặm dần bằng phẳng nên thành trấn, thôn trang cũng đông đúc hơn.



“Khó trách Hiếu Huệ đế nói Vị huyện là biên giới Đại Hạ quốc. Một khi Vị huyện bị công phá, quả thật người Thổ La có thể dễ dàng tiến quân thần tốc.”



Lôi Thiết gật đầu, sắc mặt hơi nhiễm lên vẻ nghiêm trọng “Nói cách khác, việc cho di dời Vị huyện cũng không thích hợp.”



Tần Miễn nhăn mày “Đúng vậy. Nhưng trong vòng mười năm xảy ra hai lần động đất. Rồi trước đó mười năm có lẽ cũng từng phát sinh. Chẳng lẽ để lão bá tánh ở nơi này chờ lần địa chấn tiếp theo?”



Lôi Thiết bỗng thốt ra một câu có chút mạc danh kỳ diệu “Thoạt nhìn mấy toà núi không rạn nứt trong mười năm qua.”



Tần Miễn nhìn theo tầm mắt đối phương, gật đầu tán đồng “Đúng thật, nhìn trên núi có nhiều cổ thụ trăm năm như vậy thì biết — chẳng lẽ theo ý huynh, dời Vị huyện lên núi?” Hắn nhìn Lôi Thiết với vẻ bất khả tư nghị(1).



Lôi Thiết gật đầu “Sao không thể?”



Tần Miễn nói: “Đúng là có thể, nhưng sẽ tốn không ít thời gian. Chúng ta cần suy nghĩ kỹ hơn.”



Trở lại Huyện thành, Lôi Thiết phái ra mấy đội nhân mã đi tìm nguồn nước. Lúc y và Tần Miễn ở trên cao có nhìn thấy một hồ nước và một con sông trong núi sâu, nhưng không tiện nói thẳng, chỉ có thể phái người đi tìm theo các hướng khác nhau. Tiếp theo phái ra mấy đội nhân mã lên núi săn thú. Bước đầu ước đoán, nhân số sống sót tại Vị huyện khoảng ba vạn, cộng thêm một vạn *** binh, lượng lương thực Châu phủ chuyển tới tuyệt đối không đủ.



Tần Miễn dùng bút chì vẽ ra tình cảnh toàn Huyện, để có thể phân tích toàn diện hơn.



Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân rất ngoan, chơi một lát liền đi ngủ trưa, giờ đang ngủ say sưa. Nhất Điểm Bạch và Kim Mao ở bên cạnh bảo vệ. Kim Điêu chẳng biết đi đâu, chắc là bay vào núi rừng chơi rồi.



-Hết chương 203-



Chú giải:



(1) Bất khả tư nghị: Không thể nào nghĩ và bàn tới



———-