Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 209 : Viên viên mãn mãn lưu lạc ký (1)

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Tần Miễn nói mời người trong thôn ăn một bữa cũng không phải tùy tiện mà nói, dù sao nhà họ rời khỏi thôn Thanh Sơn lâu như vậy, hơn nữa trong mắt các thôn dân nhà mình quả thật là phát đạt, không mời khách quả thật không thể nói nổi.



Tần Miễn lên kế hoạch đâu vào đấy rồi phân phó xuống bên dưới, tự có hạ nhân đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị bàn ghế, mời đầu bếp… Sau khi chuẩn bị thoả đáng, một tiệc rượu náo nhiệt tổ chức ở sân phơi lúa. Trong bữa tiệc các thôn dân nói nói cười cười, ăn uống no say, sau một bữa cơm trưa và một bữa cơm chiều, tình cảm giữa nhà Tần Miễn và các thôn dân lại hòa hợp như trước.



Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cũng nhanh chóng thích ứng đến trường mỗi ngày.



Buổi tối, cả nhà đang ăn cơm chiều, Kim Điêu bỗng nhiên giống như một mũi tên, hốt hoảng từ bên ngoài bắn vào, do động tác quá nhanh, hai cọng lông tơ nhào thẳng vào mặt Tần Miễn.



“Tiểu Kim, sao vậy?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kim Điêu nhìn hắn, miệng phát ra tiếng kêu dồn dập, bay ra bên ngoài không đến nửa trượng rồi lại bay trở về, như đang thúc giục Tần Miễn mau đi theo nó.



Vẻ mặt Tần Miễn căng thẳng, đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra ngoài “Nhất định Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đã xảy ra chuyện. A Thiết, chúng ta đi xem!”



“Tức phụ, đừng hoảng hốt.” Lôi Thiết đuổi theo hắn, cầm tay hắn, chuẩn bị mang hắn cùng bay.



Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân phản ứng không chậm, chày ào theo ra “Phụ thân, lão cha, ta và đệ đệ cũng phải đi xem Nhất Điểm Bạch, Kim Mao!” Tần Miễn, Lôi Thiết đành chia ra, mỗi người ôm một đứa.



Một nhà bốn người theo phía sau Kim Điêu, bay nhanh về phía sau núi, mấy tức sau, qua khỏi rừng núi, Kim Điêu mới hạ xuống.



Nhất Điểm Bạch đang thống khổ quay cuồng trên mặt đất, từng đạo linh khí màu bạc giống như tia chớp loé sáng trên mình nó, da lông đen tuyền ướt đẫm, nhưng mà là đẫm máu, cỏ khô dưới đất cũng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.



Kim Mao luống cuống đứng ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm nó, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ kinh hoảng.



“Nhất Điểm Bạch!” Tần Miễn buông nhi tử xuống, nhanh chóng chạy tới, tiếng nói mang theo hoảng sợ. Nhất Điểm Bạch có một ý nghĩa đặc biệt với hắn, hắn không dám tưởng tượng đến khả năng mất đi Nhất Điểm Bạch.



Lôi Thiết cấp bách đuổi theo, đè vai hắn lại, bình tĩnh nói: “Tức phụ, đừng nóng. Nhất Điểm Bạch hẳn là sắp tiến giai.”



“Tiến giai?” Tần Miễn mới trấn định lại. Cũng không thể trách hắn hoảng loạn tay chân, Nhất Điểm Bạch là thú loại, phương thức tu luyện khác với nhân loại, trong lúc quýnh quáng nhất thời hắn không nghĩ tới điều này.



“Chúng ta đưa chân nguyên vào cơ thể nó, trợ giúp nó một tay.” Lôi Thiết nói, song chưởng chuyển động. Chân nguyên dồi dào từ lòng bàn tay trào ra, thong thả ổn định đưa vào cơ thể Nhất Điểm Bạch.



Tần Miễn vội vàng làm theo.
Lúc này họ đang ở trong một con hẻm vắng vẻ. Trừ bọn họ, chung quanh không có ai khác.



Tần Duệ Kỳ vuốt ve lưng nó “Lấp đầy bụng trước.”



Nhất Điểm Bạch nhắc nhở: “Tiền nơi này không giống với tiền ở bên kia.”



Tần Duệ Kỳ nói: “Kiếm tiền trước.”



“Kiếm thế nào?” Nhất Điểm Bạch hỏi.



Tần Duệ Kỳ đi ra đầu hẻm, sau khi trầm mặc một lúc lâu, nhớ tới gánh tạp kỹ lúc trước từng gặp trên đường, phun ra hai chữ “Mãi nghệ?”



Thái dương Nhất Điểm Bạch giật giật, phảng phất như có ba sợi chỉ đen.



Đi ra hẻm nhỏ vắng vẻ, Tần Duệ Kỳ nhìn xe hơi gào thét phóng ngang, sửng sốt vài giây liền khôi phục vẻ mặt vô cảm. Cậu biết đó là xe hơi, trong cố sự phụ thân từng kể cho cậu và đệ đệ có miêu tả.



Sáng sớm H thị dần tỉnh giác, trên các nẻo đường người ngày càng nhiều, bà chủ gia đình đi siêu thị mua đồ, thành phần trí thức đô thị vội vã đến công sở, học sinh lưng cắp túi sách… qua lại nhộn nhịp. Trên quảng trường, hai ba mươi cụ ông cụ bà chậm rì rì đánh Thái cực quyền.



Tần Duệ Kỳ nghĩ nghĩ, đi về phía quảng trường.



Nhất Điểm Bạch dĩ nhiên theo sát bên người cậu nhóc, cẩn thận đi ở phía ngoài, phòng ngừa xe cộ trên đường không cẩn thận đụng vào Tần Duệ Kỳ.



Người người tới tới lui lui, khi đi ngang qua Tần Duệ Kỳ, đều nhịn không được tò mò nhìn bé trai diện đồ cổ trang này thêm vài lần, có người còn vụng trộm lấy điện thoại chụp ảnh cậu nhóc.



-Hết chương 209-



Chủ nhà muốn nói: Tới hiện đại nên tui sẽ đổi cách xưng hô với vài người cho hợp, còn đối thoại giữa nhà Tần Miễn với nhau vẫn như cũ nhé, nói chung tuỳ hoàn cảnh mà đổi vậy. May mà anh Thiết nói hổng nhiều ^^



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]