Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 220 : Hưởng tuần trăng mật lần hai

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Nhìn bóng dáng Tần Miễn và Lôi Thiết sánh vai rời đi, không biết vì sao, trong lòng đám người Lưu Diệu Minh ít nhiều đều có chút hâm mộ.



Ra khỏi khách sạn, Tần Miễn hỏi: “Duệ Kỳ, Duệ Lân đâu?”



“Ở ‘bên trong’.” Lôi Thiết.



Đô thị về đêm lấp lánh ánh đèn nê ông, người qua lại trên các nẻo đường không hề ít hơn ban ngày, rộn ràng nhốn nháo vô cùng. Chếch đối diện không xa là phố đi bộ, chẳng những bán đủ loại món ngon, còn có các trò chơi thú vị.



Tần Miễn nhớ ra từ lúc cả nhà hắn xuyên tới đây vẫn chưa vui chưa thoả thích, có chút hổ thẹn “A Thiết, đừng về nhà sớm, ta dẫn các ngươi đi dạo.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Sau đó lại nhỏ giọng nói: “Lên xe đã, để Duệ Kỳ, Duệ Lân đi ra.”



Toan kéo Lôi Thiết đi, ai ngờ không được, liền quay đầu lại.



Lôi Thiết kéo hắn về bên cạnh, ấp úng nói: “Ngươi với ta thôi.”



Từ gương mặt bình thản tĩnh lặng của y, Tần Miễn nhìn ra vài phần tủi thân, áy náy không thôi, quả thật là hắn sơ sót, khoảng thời gian này phát sinh hết chuyện nọ đến chuyện kia, hai phu phu gần như không có thế giới riêng của hai người. Chẳng phải đã sớm biết tính tình nam nhân trầm lặng sao? Giờ nhịn không được thốt ra kháng nghị đủ thấy y rất uỷ khuất. Tâm Tần Miễn thít chặt, ôm chặt hông nam nhân, cọ cọ má lên mặt y “Ừ, vậy thì huynh và ta thôi.” Trong không gian có đồ ăn, có đồ chơi và cả ba đứa Nhất Điểm Bạch, bỏ Duệ Kỳ, Duệ Lân ở trỏng cũng không cần phải lo. Nâng mặt nam nhân lên hôn môi một cái, phảng phất như không thấy ánh nhìn của người trên đường đều dồn vào bọn hắn, nhếch môi cười cười, ôm vai đối phương thẳng tiến về trước. Nay hắn và Lôi Thiết sao phải sợ ai? Cần gì để ý ánh mắt người đời, thuận theo nội tâm mới sống vui vẻ.



“Ta dẫn huynh đi ăn ngon trước, cách đây không xa, chúng ta đi bộ tới luôn. Chỗ đó có thịt nướng, cơm chiên áp chảo, malatang, lẩu Oden, đậu hủ thúi, bánh nướng… đều ngon bá cháy.”



Bên môi Lôi Thiết thoáng hiện nụ cười, cảm thấy ánh sáng trong mắt tức phụ càng chói mắt hơn ánh đèn nê ông.



Tần Miễn càng nghĩ càng xa, phát hiện bản thân chểnh mảng người nhà quá mức rồi. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn nhà họ không thể rời khỏi thế giới này, nhưng hắn cũng không nên coi trọng việc kiếm tiền mà phải đưa ái nhân và nhi tử vui chơi thoả thích tại một thế giới mới lạ. Về phần tiền, bọn họ vốn đâu thiếu.


Hai người trợ lý nhìn nhau cười, đi qua. Chăm sóc hai đứa trẻ hiểu chuyện này quá ư là thoải mái, nội tâm họ thậm chí còn hi vọng Tần Miễn, Lôi Thiết có thể về trễ một chút.



“Tần tiên sinh, Lôi tiên sinh, hai vị đã về.”



Hai đứa con không hề gầy đi, tâm trạng Tần Miễn rất tốt, thực vừa lòng với hai trợ lý này “Ừ, các anh vất vả rồi.”



Nhóm người Trần Dược, Trương Khung thấy bên cạnh Tần Miễn và Lôi Thiết để hai cái rổ lớn, bên trong đầy ắp đào mật và dưa hấu, cộng lại ít nhất cũng một trăm cân, biết là mang cho đoàn phim ăn, thầm nghĩ hai người làm cha này thật biết cách đối nhân xử thế. Bọn họ và Tần Miễn, Lôi Thiết coi như là tương đối quen, đều qua cười chào hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa quả. Hoa quả Tần Miễn mang đến lần nào cũng cực ngon, không thể trách họ có vẻ thèm thuồng như vậy.



Tần Miễn thầm buồn cười “Trần đạo diễn, Trương đạo diễn, hai đứa nhỏ đã làm phiền các anh nhiều lắm. Số hoa quả này là chút lòng thành của chúng tôi, mọi người chia nhau ăn nhé.”



Mọi người đang đợi lời này của hắn, nói cám ơn, khiêng rổ đến dưới tàng cây chia hoa quả.



Tần Miễn lại lấy ra một rổ nhỏ từ trong xe đưa cho hai trợ lý “Đây là cho các anh.”



“Đa tạ Tần tiên sinh.” Hai trợ lý nhận hoa quả, thức thời tránh sang một bên.



Tần Miễn kéo hai đứa con lên xe tránh nắng, hỏi những chuyện gần đây của bọn nhỏ.



-Hết chương 220-



———