Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 24 : Lên núi đốn cây

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


“Ò ó o –” Sáng sớm, gà trống trong thôn trang cất cao tiếng gáy liên tiếp. Ngủ no, Tần Miễn ngáp dài, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mắt là vòng eo nam nhân bị hắn ôm lấy, trong mắt hiện vẻ bất ngờ cùng bối rối, chần chừ ngẩng đầu, chống lại một ánh mắt sáng ngời bình tĩnh.



“Ta tự lăn qua ư?” Tần Miễn hỏi.



Lôi Thiết gật đầu, lúc gà trống gáy lần đầu y liền chuẩn bị rời giường, nhưng bị ôm quá chặt.



“Thật sao?”



Lôi Thiết lại gật đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Huynh để ý?” Tần Miễn nheo mắt.



Lôi Thiết không sợ hãi sóng dữ, khẽ lắc đầu.



Tần Miễn ra vẻ trấn định dời cánh tay đi, ngồi dậy “Vậy không sao.” Liên quan đến việc từ bé hắn không có cha mẹ, nên không có cảm giác an toàn, khi ngủ thích dùng tư thế cuộn tròn và ôm thứ gì đó. Hắn cho rằng khi đồng giường với người xa lạ sẽ bỏ tật xấu này, nhưng thói quen và bản năng vẫn chiếm thượng phong.



Mở rương quần áo lấy tất ra, thuận tiện cầm một đôi lớn ném cho Lôi Thiết, hắn mang vớ mới giày mới, rửa mặt một phen, tức thì thanh tỉnh. Lôi Thiết sờ sờ tất, xỏ vào.



Hai người phân công rõ ràng. Tần Miễn nhóm lửa làm bữa sáng, Lôi Thiết cầm chổi quét sạch sẽ mảnh đất trống trước sân, khiêng mấy túi thóc ra, đổ dàn trải trên mặt đất, hạt thóc vàng rực rỡ tràn ra, trong không khí tươi mát sáng sớm càng thơm lành.



Bữa sáng là mấy chiếc bánh rau cải thơm ngào ngạt và cháo gạo trắng.



“Trong thôn có hài tử nào tương đối thành thật nghe lời không?” Tần Miễn cắn một miếng bánh, nhìn thóc trên mặt đất, sắc vàng óng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.



Lôi Thiết sáng tỏ “Nhờ bọn chúng trông coi thóc?”



“Mấy tiểu hài tử kia ở nhà cũng không làm gì, nhưng trông coi thóc vẫn có thể. Tìm một đứa nghe lời đến hỗ trợ, mua cho nó vài món điểm tâm nhỏ trên trấn là được.” Tần Miễn nếm thử cháo gạo, không nóng, uống một hớp lớn.




Lôi Thiết thốt ra một câu “Sao không gọi ‘Thiết ca’?”



Tần Miễn thầm nói tuổi ta đời trước còn lớn hơn ngươi ba tuổi á. Dĩ nhiên lời này hắn không thể nói ra



“Bởi vì — Á.”



Tần Miễn nhất thời không chú ý, đạp phải phiến cỏ dại ướt đẫm sương mai, chân vừa trượt, cả người ngửa ra sau.



Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay hắn, dùng lực kéo người vào lòng, cánh tay còn lại ôm hông đối phương.



Mặt Tần Miễn đụng phải ***g ngực y một cái, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn đường dốc cùng đám đại thụ, nghĩ mà sợ, thân thể nhỏ bé này của hắn mà vấp ngã một cái, nhất định sẽ bị thương nặng.



Lôi Thiết buông hắn ra, thực tự nhiên cầm tay hắn, tiếp tục đi về trước.



Tần Miễn rút tay không ra, đành mặc y nắm, bàn tay nóng rần, trong lòng lải nhải: Ta là tiểu hài tử, ta là tiểu hài tử.



“Đúng rồi, huynh còn chưa nói tính chặt cây gì? Theo ta được biết không phải gỗ nào cũng thích hợp làm dụng cụ.”



Hắn tự động xem nhẹ câu hỏi kia của Lôi Thiết.



-Hết chương 24-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]