Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 26 : Kiếm được tiền!
Ngày đăng: 23:48 21/04/20
Có lẽ vì tâm trạng tốt nên lần này Tần Miễn không thấy đường xa chút nào. Đi nửa đường, gặp được một chiếc xe lừa lên trấn trên, hai người thuận tiện đáp xe.
Đến trấn trên, Tần Miễn dẫn Lôi Thiết đi tới quán trà, gọi hai chén trà lạnh.
Lôi Thiết thấy hắn như đã có chủ ý, không nói một lời, chỉ đi theo bên cạnh, khá tò mò tiểu tức phụ sẽ làm gì.
“Hỏa kế, tính tiền.” Tần Miễn chỉ ngửi một chút, nhấp một ngụm.
Hỏa kế xoa tay đi tới “Đa tạ quý khách chiếu cố, tổng cộng hai văn tiền.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn trả tiền trà, lại đưa thêm ba văn tiền “Hỏa kế, hỏi thăm chuyện này.”
Lúc này Lôi Thiết mới hiểu vì sao họ có mang nước theo mà tức phụ vẫn vào quán trà, đôi mắt đen kịt sâu xa khẽ dao động rồi bình tĩnh trở lại.
Hỏa kế nhận tiền, cao hứng “Ngài cứ hỏi. Không phải tiểu nhân thổi phồng chứ ở trấn này không có chuyện gì tiểu nhân không biết.”
Tần Miễn cười trừ “Chúng ta muốn làm ít gia cụ theo yêu cầu, ngươi biết trấn này có nhà nào làm đồ gỗ tốt không?” “Hì hì, ngài hỏi đúng người rồi. Nói về nhà làm đồ gỗ tốt nhất phải kể đến tiệm đồ gỗ Diêu gia, nhà giàu có trong trấn hầu như đều đặt làm gia cụ ở tiệm họ.”
Tần Miễn lộ ra biểu cảm khó xử “Diêu gia à, mấy ngày trước ta và một hoả kế trong tiệm họ nói chuyện không vui vẻ mấy. Ngoại trừ Diêu gia thì sao?”
Hỏa kế không thèm nghĩ ngợi trả lời ngay “Đồ gỗ Phú Quý đi. Nhà đó không hề kém Diêu gia, chỉ là ra đời muộn hơn, danh tiếng kém hơn. Hai nhà cạnh tranh khá kịch liệt!”
Tần Miễn đợi chính là những lời này, vừa lòng gật đầu “Đa tạ.”
Hỏi thăm địa chỉ tiệm gỗ Phú Quý, hắn cùng Lôi Thiết tìm tới.
Cửa hàng mặt tiền của tiệm gỗ Phú Quý không nhỏ, trước cửa bày những vật dụng chế tác *** mỹ như tủ quần áo, giường lớn khắc hoa, bàn tròn, ghế gỗ lim…, rất dễ tìm.
Bước vào tiệm, một *** tiểu nhị trẻ tuổi đầu đội mũ trùm đầu, mặt tươi cười bước lên nghênh đón.
Tần Miễn lặng lẽ nở nụ cười đắc ý với Lôi Thiết.
Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn.
Liêu Chí Phúc bổ sung thêm: “Nhưng chúng ta cần lập công văn, các ngươi phải cam đoan sẽ không bán máy cán mì và bản vẽ máy cán mì cho người thứ hai, bằng không phải bồi thường ngàn lượng bạc trắng.”
“Việc này là đương nhiên.” Tần Miễn gật đầu “Nhưng người thông minh trên đời không phải chỉ hai người chúng ta, nếu chúng ta có thể làm ra máy cán mì, người khác cũng có thể. Nếu thật sự xuất hiện nhà thứ hai làm ra máy cán mì, Liêu chưởng quầy cũng không thể oan uổng chúng ta. Liêu chưởng quầy có thể chế tạo số lượng lớn trước, bán ra cùng lúc ở các nơi.”
Liêu Chí Phúc nhíu mi, trong lòng cũng hiểu đây là tình hình thực sự, nghĩ nghĩ, gật đầu “Được rồi.”
Ông viết ra hai phần công văn, do ông và Lôi Thiết ấn dấu tay.
Tần Miễn nhận lấy năm mươi lượng Đại Nguyên Bảo, lấy bản vẽ ra, giải thích chi tiết cho Liêu Chí Phúc, cũng tháo máy cán mì ra triển lãm.
Liêu Chí Phúc vỗ đùi, vẻ mặt như đưa đám “Đơn giản như vậy? Uổng, uổng!”
Tần Miễn cười lắc đầu “Liêu chưởng quầy –”
“Tiểu ca đừng lại nói ‘Lời này sai rồi’.” Liêu Chí Phúc quả thật có chút buồn bực.
Tần Miễn cũng không giận “Nếu thật đơn giản như ngài nói thì vì sao trước giờ không có người nào làm ra?”
-Hết chương 26-
———–