Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 33 : Lôi thiết có võ
Ngày đăng: 23:48 21/04/20
Lôi Thiết là người chăm chỉ, đất đai đã sớm được y cày tơi xốp, đầu tiên cần tưới nước, cam đoan hàm lượng nước trong thổ nhưỡng. Chỉ là Tần Miễn cơ thể bé nhỏ, mới gánh một chuyến nước, nước trong hai thùng đều chỉ múc nửa thùng mà bả vai vẫn bị cấn đau đến nhe răng.
Lôi Thiết nhướng mày, lấy đi đòn gánh trong tay hắn “Trở về.”
“Nhưng mà…” Tần Miễn xoa xoa bả vai, khó xử nhìn ruộng vườn. Quả thật hiện tại hắn không đủ sức làm việc nặng nhọc, nhưng hắn là nam nhân, không thể áo đến thì mặc cơm đến há mồm, dù sao cũng phải làm gì đó cho cái nhà này. Nếu không thể làm việc đồng áng, vậy làm thứ hắn am hiểu.
“Vậy ta về trước. Nơi này giao cho huynh? Huynh lo được không?” Hắn hơi hoài nghi. Xem dáng vẻ Lôi Thiết, mười năm y rời đi tuyệt đối không phải sống bằng ruộng đất.
Lôi Thiết nhẹ nhàng bâng quơ “Ta từng đi theo một vị lão nông.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn chú ý thấy ảm đạm trong mắt y chợt lóe rồi biến mất, mấp máy môi. Lôi Thiết xuất thân nông gia, tay nghề làm ruộng lại học từ người ngoài, đúng là một sự thật đáng buồn. Quá khứ mười năm của y hiển nhiên không phải những trải nghiệm gì vui vẻ, tuy hắn rất tò mò, nhưng giờ không phải lúc hỏi. Chỉ là nhìn tia ảm đạm vừa rồi làm hắn hơi lưu tâm.
Hắn tiến lên hai bước, dùng sức vỗ vai Lôi Thiết, nghiêm mặt nói: “Đã qua rồi. Mặt trời xuống núi phải về nhà.”
Lôi Thiết gật đầu, nhìn bả vai mình một cái.
Tần Miễn vội về nhà. Việc làm ruộng giao cho Lôi Thiết, nhưng hắn cũng không phải ăn không ngồi rồi. Hắn cầm bút chì và chồng giấy trắng lần trước mua ở trấn trên ra, ngồi sấp tại bàn cơm suy nghĩ vài khả năng kiếm tiền ở kiếp này. Lôi Thiết dựa vào thể lực kiếm tiền, hắn thì dựa vào trí nhớ kiếm tiền. Kỳ thật trong lòng hắn đã có kế hoạch sơ bộ để phát tài làm giàu, song kế hoạch này quá lớn, nhân thủ tài chính hiện đều không đủ, rất khó triển khai, chỉ có thể từ từ tiến hành.
Không nghĩ xa nữa, lo tốt chuyện trước mắt hẵng nói.
Hắn tìm một cây gỗ thẳng làm thước, cầm bút chì vẽ vẽ viết viết ra giấy, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới ngẩng đầu, vừa lòng nhìn hình vẽ. Phải nhờ mấy thứ này kiếm thêm chút bạc á.
Sắc trời còn sớm, hắn lôi một tờ giấy khác ra, nằm sấp trên bàn vẽ tiếp, sơ đồ thiết kế tủ bát bàn ghế với phong cách hiện đại dần dần xuất hiện trên giấy. Thứ này hắn không đem bán, mà tính sau khi xây nhà xong sẽ đặt người làm cho chính mình dùng. Là một người thời hiện đại, hắn càng quen hiện đại hoá đồ dùng trong nhà. Rãnh rỗi không có việc làm, hắn dứt khoát lấy sách thiết kế lưu giữ ra tham khảo.
“Tức phụ, ta đã về.” Lôi Thiết nhìn người đang cúi đầu viết viết, vật kỳ lạ dùng để viết chữ trong tay đối phương gây sự chú ý của y. Mâu quang chợt lóe, không làm kinh động tức phụ, y lui về sau vài bước, hô một câu mới đến gần. Trên bàn, giấy vẫn còn, nhưng vật để viết đã không thấy đâu.
“Hôm nay sớm nhỉ.” Tần Miễn hoạt động gân cốt một chút, đứng lên, thuận tay cầm cuốc trong tay y để qua một bên “Huynh đi rửa mặt chải đầu trước, cơm nấu xong rồi, ta đi xào rau.”
Lôi Thiết dắt trâu ra ao uống nước, cột trâu về chỗ cũ, lại khiêng một bó rơm nhỏ cho nó, rồi mới vào bếp lấy nước rửa mặt.
Lôi Thiết mở mắt ra, tay kê dưới gối đầu, thản nhiên nhìn hắn phi nhanh mặc quần áo, hai mắt y từ thanh tỉnh đến gian giảo, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng *** thần phấn chấn thân tâm sung sướng quả thật hiếm thấy.
“Huynh lẹ chút coi.” Tần Miễn quay đầu lại, thấy nam nhân kia vẫn lười biếng nằm dài, tăng cao âm lượng, ném quần áo y sang.
Lúc này Lôi Thiết mới ngồi dậy, không nhanh không chậm mặc quần áo. Lý y trên người xốc xếch lộ ra ***g ngực màu đồng sắc.
Tần Miễn không được tự nhiên dời tầm mắt, chạy đi rửa mặt.
Hai người thu dọn xong, vác cung tên và sọt lên lưng, dưới tia nắng ban mai sải bước về phía núi.
Thôn trang một mảnh yên tĩnh, không có người nào thức dậy sớm hơn họ.
Tới núi, hai người đi sâu vào trong.
“Ở đây đi.” Tần Miễn dừng chân, không chờ đợi được nữa.
Lôi Thiết không nói gì, buông cung tên và sọt xuống, đứng thẳng ở đó, khí thế trên người nháy mắt thay đổi. Nếu nói bình thường y trầm mặc như cây cối, thì lúc này y tựa như bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén, bờ môi nhếch lên cùng cơ bắp căng chặt đều tản mát ra khí tức bức người.
Tần Miễn chưa hoàn hồn trở lại từ chấn động này thì nhìn thấy Lôi Thiết bắt đầu biểu diễn một bộ quyền pháp, chiêu thức biến ảo nên hắn không nhìn rõ, nhưng chiêu thức biến hoá thất thường cùng lực độ uy vũ sinh phong cũng đủ để hắn rung động, tâm đập thình thịch, máu sôi sùng sục.
Lôi Thiết đánh xong bộ quyền pháp, ngẩng đầu, đối diện là một cặp mắt toả sáng lấp loé, đáy mắt nhất thời hiện ý cười mỏng manh.
-Hết chương 33-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]