Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 45 : Tần miễn phản kích

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Đỗ thị đứng bên cạnh Lôi Đại Cường, cảm xúc sung sướng khi người gặp họa bốc lên nơi đáy mắt, liếc mắt nhìn Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu đang vểnh tai nghe lén, kéo tay áo Lôi Đại Cường, giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Lão đầu, có chuyện gì từ từ nói.”



“Ngay cả tức phụ mình cũng quản không nổi, sao từ từ nói với nó được?” Lôi Đại Cường nâng chân chỉ vào mũi Lôi Thiết “Có thằng nhi tử này có ích gì! Tức phụ ngươi dám ăn nói bất kính với ta, đó là bất hiếu! Tự ngươi nói câu công đạo xem!”



Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa hai mặt nhìn nhau, ngồi xổm tại chỗ không hề có ý muốn đi, bàn tay giả đò vò áo quần.



Tần Miễn biến sắc, đi đến đứng cạnh Lôi Thiết, do dự một chút, lặng lẽ cầm tay y.



Lôi Thiết sớm đã không ôm bất cứ kỳ vọng gì với Lôi Đại Cường, nhàn nhạt nói: “Ta và tức phụ ta sớm biết các người không chào đón chúng ta, từ lần xây nhà đến nay, tức phụ ta cũng không qua nhà các người. Ta cũng muốn hỏi làm sao tức phụ ta đụng chạm người.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ngươi!” Lôi Đại Cường thở hổn hển, mặt đỏ bừng “Súc sinh, phản rồi! Lần trước hắn quay về phía núi mắng ngươi là tên khốn kiếp, ta trách cứ hắn một câu, hắn lại nói liên quan gì tới ta, đây là lời mà người làm tức phụ có thể nói sao?”



“Ha! Buồn cười.” Tần Miễn không tính nhẫn nại nữa, dùng cánh tay cản Lôi Thiết, không để y mở miệng, cao giọng nói “Vừa vặn Chu tẩu và Phương tẩu ở đây có thể làm chứng. Nếu ông nhắc tới, ta cũng kể hết đầu đuôi sự việc. Nhi tử ông lên núi săn thú ba ngày không thấy bóng dáng, ta nhờ ông tìm vài người cùng ta đi tìm y, người làm phụ thân như ông lại làm như không nghe vào, chăm chăm thể hiện uy phong trưởng bối, không hề để tâm an nguy của nhi tử mình. Đó là thứ nhất. Mặc kệ có chuyện gì đều có thể lén nói riêng, nhưng ông lại đứng trước mặt người ngoài vũ nhục nhi tử. Đây là thứ hai. Ông làm vậy chính là ‘không từ(1)’! Làm phụ thân không từ, dựa vào đâu muốn nhi tử hiếu thuận? Dù kiện cáo đến nha môn cũng không có lý của ông!”



Cáo đến nha môn? Đỗ thị hoảng sợ, đồng tử co rút, cổ cũng rụt lại.



“Ngươi, ngươi… Phản, phản…” Ngón tay Lôi Đại Cường phát run, mặt đỏ như sắp bốc cháy. Tần Miễn ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc trộm Lôi Thiết.



Lôi Thiết ôm chặt bờ vai hắn, nhàn nhạt nói: “Chúng ta còn có việc, không thể phụng bồi.”



Hai người không để ý tới Lôi Đại Cường và Đỗ thị, tiếp tục nhặt đá cuội như chẳng có chuyện gì xảy ra.



“Ngươi, các ngươi chờ đó cho ta, ta đi tìm người phân xử! Hừ!” Lôi Đại Cường tức sùi bọt mép, ngoài mạnh trong yếu quẳng ra một câu, phất tay áo rời đi.



Đỗ thị vội vàng đuổi theo, nghĩ đến lời Tần Miễn vừa nói, đáy lòng bất an.



Mày Tần Miễn nhíu chặt. Dù sao cũng phải cho Lôi Đại Cường và Đỗ thị một giáo huấn, nếu không họ cứ nháo thế này vài lần, bọn hắn còn có thể sống thanh tĩnh à? Thoáng nhìn qua hai người Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa ở đằng kia liếc mắt đưa mày nhỏ giọng nói thầm mặt mũi hưng phấn, chợt nảy ra một kế, bước nhanh qua đó.



“Hai vị đại tẩu.”



“Hả, chuyện gì?” Phương Hồng Liễu nghĩ đến thanh dao phay bóng loáng trong trí nhớ, khẽ run rẩy, áo quần trong tay suýt chút bị dòng nước cuốn đi.



Chu Thúy Hoa cười gượng, không dám lên tiếng.




Nói tới đây, mông hắn có chút không được tự nhiên nhúc nhích trên ghế, nói nhỏ “Việc làm ăn trong tiệm ta không muốn người bên lão trạch nhúng tay vào, nên mời hỏa kế ta cũng không tính mời họ. Huynh có ý kiến gì không?”



Lôi Thiết không có vẻ không vui, chỉ hỏi: “Vì sao?”



Tần Miễn giải thích: “Cá nhân ta cho rằng làm ăn buôn bán tối kị nhất dính líu thân thích, khó khăn trong quản lý, lỡ nảy sinh mâu thuẫn còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm. Tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ và tiểu muội huynh đều không tệ, về sau nghĩ cho họ cách kiếm tiền để bọn họ tự mình làm, tốt hơn là để họ nhúng tay vào cửa hàng chúng ta.”



Lôi Thiết ôn hòa nhìn hắn “Nghe lời ngươi.”



Lúc này Tần Miễn mới cười, cầm muôi vớt hai viên thịt viên cho y.



Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu nghe mùi vào cửa, âm thầm chảy nước miếng.



“Đang ăn à.”



“Hai vị đại tẩu đến rồi.” Tần Miễn đứng dậy chào đón.



Chu Thúy Hoa vội nói: “Ngươi cứ ngồi, các ngươi tiếp tục ăn.”



Tần Miễn nhìn vẻ mặt các nàng liền biết việc đã làm xong, mời hai người ngồi xuống, trước tiên là đẩy Lôi Thiết đi “Thiết ca, huynh lấy thêm chút thịt viên đi.” Chuyện hắn bảo Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu làm là nhắm vào Lôi Đại Cường, Đỗ thị, dù Lôi Thiết biết chuyện, cũng không thể để Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu biết Lôi Thiết hiểu rõ tình hình. Nếu không, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh của Lôi Thiết.



Lôi Thiết rất nghe lời đi vào bếp.



-Hết chương 45-



Chú giải:



(1) ‘Từ’ này trong phụ từ tử hiếu



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]