Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 47 : Cửa tiệm ‘món ăn ngon’

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Chuyện phát sinh trước cửa lão trạch không bao lâu thì truyền tới tai Tần Miễn, nhưng hắn không để tâm. Lão trạch bên kia, hắn tránh còn không kịp. Sau này Lôi Đại Cường, Đỗ thị đừng đi gây sự với hắn và Lôi Thiết thì tốt đến không thể tốt hơn, nếu lại đến trêu chọc bọn hắn, hắn sẽ càng trả đũa ác hơn. Người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm tới ta, ta tất phạm người.



Sau khi giếng nước trong nhà đào xong, Tần Miễn và Lôi Thiết đánh xe trâu đến trấn trên. Để tuyên truyền ‘Món ăn ngon’ của họ.



Tần Miễn đặc biệt vẽ hai mươi tờ truyền đơn, phần trên vẽ cái lẩu, dưới vẽ malatang, đáy trang ghi rõ địa chỉ cửa tiệm và ngày tháng khai trương. Hình vẽ trên truyền đơn quá chân thật khiến người nhìn vào liền thèm ăn, may mắn kiếp trước hắn học hội họa ba năm với có thể vẽ tốt vậy. Chỉ riêng mớ tranh đã tiêu hết một ngày của hắn. Đến trấn trên, hắn và Lôi Thiết đem dán bức vẽ tại những nơi dễ gây chú ý. Chừa lại hai tờ dán trước cửa tiệm.



Để tiết kiệm thời gian, Tần Miễn đến thẳng trạm môi giới thuê một hoả kế tên Trịnh Lục, nhà ở trấn trên, mới mười bốn tuổi, tuy tuổi không lớn nhưng miệng lưỡi lanh lẹ. Bàn xong mỗi tháng trả năm trăm văn tiền, làm tốt sẽ có thêm tiền thưởng. Tần Miễn từng hỏi thăm qua, số tiền này đã cao hơn mức tiền công thông thường. Chỉ cần hỏa kế làm tốt việc, hắn không ngại hào phóng chút.



Trở lại căn tiệm, Tần Miễn đưa tấm truyền đơn cuối cùng cho Trịnh Lục, bảo nó cầm chiêng đồng đứng trên đường vừa gõ vừa rao: “‘Cửa hàng ‘Món ăn ngon’ ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm!” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn và Lôi Thiết ở trong tiệm bận rộn, tranh thủ thời gian làm thịt heo viên và rau củ viên.



Trịnh Lục đi mấy vòng trấn trên, mỗi lần ngang qua cửa tiệm đều nghe được chất giọng trong trẻo mà nhẹ nhàng của nó: “‘Cửa hàng ‘Món ăn ngon’ ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm Cửa hàng ‘Món ăn ngon’ ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm…”



“Thoạt nhìn quả thật là người kiên định.” Tần Miễn vừa vo viên vừa nói với Lôi Thiết.



Lôi Thiết: “Lâu ngày mới thấy lòng người.” Hơn một canh giờ sau, Trịnh Lục mới bước vào cửa tiệm.



“Hai vị lão bản, ta đã trở về.”



Tần Miễn nói: “Vất vả rồi. Khát không? Ngươi tự rót nước uống đi.”



“Đa tạ tiểu lão bản.”



Tần Miễn liếc mắt nhìn Lôi Thiết, nghiêm mặt nói: “Ta là đại lão bản, hắn mới là tiểu lão bản.”



Trịnh Lục sửng sốt, nghi hoặc nhìn sang Lôi Thiết, đáy lòng thầm nói: Phải ngược lại chứ?



Lôi Thiết gật đầu “Hắn là đại lão bản.”



Tần Miễn lên mặt “Nghe chưa?”




Lão giả mỉm cười nhìn hắn “Vậy chúng ta ăn malatang.”



Tần Miễn nâng tay “Mời các vị vào trong, muốn ăn gì cứ tuỳ ý chọn.”



Tần Miễn không dự đoán được tình trạng hết chỗ liên tục duy trì đến khi mặt trời ngã về tây, thậm chí vài hộ gia đình phụ cận còn tự mang bát trong nhà tới.



“Đại lão bản, đồ ăn cho malatang đã hết!” Trịnh Lục kịp thời báo cáo, dùng khăn vải vắt trên cổ lau mồ hôi, lặng lẽ xoa xoa bụng. Hôm nay khách nhân thật sự quá đông, không chỉ nó, hai vị lão bản cũng bận đến mức không có thì giờ ăn trưa, vẫn nhịn đói đến giờ.



Tần Miễn vừa vui lại vừa sầu “Nhanh như vậy đã hết sao? Giờ xiên không kịp nữa rồi. Thôi. Sau khi hết đồ ăn thì đóng cửa.”



Lại chiêu đãi hai bàn khách nhân ăn lẩu, đồ ăn trong bếp hết sạch.



Lôi Thiết bảo Trịnh Lục khép hờ cửa tiệm.



Tần Miễn nhìn sắc trời, tiếc hận nói: “Xem ra chúng ta quá bảo thủ rồi, nếu bán thêm một canh giờ sẽ kiếm thêm được không ít tiền.”



Lôi Thiết trấn an: “Ngày mai chuẩn bị nhiều hơn là được.”



Tần Miễn nghĩ nghĩ, cũng đúng, vẻ mặt hớn hở nhìn đống bạc vụn và tiền đồng trong ngăn kéo, lấy mười mấy đồng tiền ra đưa Trịnh Lục “Tiểu Lục tử, ngươi đi mua vài cái bánh bao, ta và tiểu lão bản ngươi đếm tiền.”



“Vâng ạ.”



Tần Miễn chia số tiền thành hai đống, hắn đếm một đống, Lôi Thiết đếm một đống.



-Hết chương 47-



———