Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 52 : Khách nhân từ huyện xuống

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Tần Miễn thầm giật thót một cái, nhưng mặt tỉnh bơ nói “Việc này đúng là khiến người khó hiểu. Bất quá Lôi gia vô quyền vô thế, không có gì đáng giá để tính kế. Vệ cô nương từng là nha hoàn đắc lực của thế gia vọng tộc, có lẽ suy nghĩ không giống với người thường.”



“Cũng đúng.” Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí không rối rắm vấn đề này nữa.



Buổi chiều hôm đó, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí phụ hỗ trợ trong tiệm, giảm bớt nhiều áp lực cho Tần Miễn, Lôi Thiết. Chứng kiến không ít người sống tại trấn trên tự mang bát đến ăn malatang, hai huynh đệ giật mình không ngớt. Kỳ thật rất nhiều khách nhân đề nghị Tần Miễn, Lôi Thiết mở rộng cửa tiệm hoặc đổi sang một căn tiệm diện tích lớn hơn, nhưng một là chưa có cơ hội, hai là Tần Miễn tạm thời không có nhiều *** lực, huống chi lại sắp tới cuối năm. Việc này về sau mới tính.



Buổi tối, bốn người ngồi trong tiệm ăn lẩu nóng hổi, rồi cùng ngồi xe trâu về nhà. Bởi hôm nay đồ ăn bán hết sớm, lúc về tới thôn, mặt trời chỉ vừa xuống núi.



Tần Miễn nói Lôi Thiết đánh xe trâu tới cửa lão trạch luôn. Hắn không phủ nhận là muốn đi cười nhạo Đỗ thị. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên lão trạch vừa bưng thức ăn lên bàn.



Tần Miễn xách một giỏ đồ ăn vào cửa, mặt treo nụ cười, cất giọng nói: “Cha, nương, mọi người sắp sửa ăn cơm sao? Xem ra chúng ta về đúng lúc. Ta và Thiết ca mang không ít đồ ăn về cho cả nhà, cha và các đệ đệ có thể uống vài chén cho vui.”



Hai tay Lôi Thiết bưng một nồi canh, cùng hắn đi vào.



Tần Miễn ra hiệu Lôi Thiết đặt xuống bàn bên phía nữ nhân, cố ý nhìn mặt Đỗ thị “Nương, đây là canh lẩu trong tiệm chúng ta, nấu bằng xương heo rất thơm. Ta còn mang thêm một ít thịt viên, thịt dê, thịt ba chỉ, thịt bắp và khoanh cá, bỏ vào nồi canh nấu sẽ càng thơm hơn.” Lôi Hướng Trí sờ cằm. Sao hắn ta có cảm giác đại tẩu trở về là để ‘diễu võ giương oai’? Ngẩng đầu nhìn đại ca nhà mình, ánh mắt y hàm chứa sự sủng nịch cùng dung túng khó có thể phát hiện, hắn ta đành bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.



Quả thật Tần Miễn có ý kích thích tâm tư Đỗ thị nên rất hào phóng mang về nhiều món mặn, đủ cho một đám người ăn tới căng bụng.



Ánh mắt Đỗ thị đảo qua từng loại từng loại món mặn trên bàn, vui cũng không phải, giận cũng không đúng, sau hồi lâu không nói được gì.



Tần Miễn cảm thấy hả hê lắm.



Lôi Hướng Nhân thế mới biết Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí tới tiệm của Lôi Thiết, thầm hối hận đã không đi cùng bọn họ, vội vàng đi qua “Thơm quá. Tức phụ, còn không nhanh mang bếp lò và một cái nồi sạch ra? Tam đệ muội, ngươi đi lấy rượu.”



“À.” Triệu thị nuốt nuốt nước miếng, xoay người vào bếp.



Tiền thị đi theo.



Lôi Đại Cường ho nhẹ một tiếng “Lão đại, ngươi và tức phụ ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống cùng nhau ăn một chút.”



Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Đã ăn rồi. Tức phụ, đi.”




“Hai vị, tại hạ Niếp Hành, đến từ huyện Chiêu Dương. Không biết hai vị có thời gian nói chuyện không? Ta có ý muốn mua phối phương của quý tiệm.”



Lôi Thiết nhìn Tần Miễn.



Niếp Hành cũng nhìn qua Tần Miễn.



Tần Miễn chắp tay với Niếp Hành “Được Niếp công tử để mắt, hai người chúng ta thấy vinh hạnh vô cùng. Nếu Niếp công tử đã thẳng thắn như thế, ta cũng nói thẳng, trước tháng Năm năm sau chúng ta không có ý định bán phối phương. Niếp công tử là người thông minh, ắt hẳn hiểu rõ lẩu và malatang là ăn theo thời tiết” Hắn và Lôi Thiết thế lực đơn bạc, không có ý định độc quyền vĩnh viễn.



Đôi mày nhăn của Niếp Hành tức thì giãn ra “Nói cách khác, sau tháng Năm sang năm là thời cơ Tần lão bản và Lôi lão bản bán ra phối phương.”



Đồng tử Tần Miễn co rụt. Người này đã điều tra hắn và Lôi Thiết.



“Đúng là ý này, nhưng tạm thời chưa có kế hoạch cụ thể.” Tần Miễn nói.



Sau khi cân nhắc, Niếp Hành nói: “Một khi đã như vậy, hi vọng đến thời điểm đó, nhị vị lão bản có thể ưu tiên suy xét tại hạ.”



Tần Miễn cười nhạt nói: “Nếu Niếp công tử có tâm, tháng Năm năm sau tái kiến.”



Niếp Hành nhìn sâu vào hắn một cái, xác định thiếu niên này không đơn giản. Như vậy, nam nhân lấy tư thế bảo vệ đứng cạnh thiếu niên khẳng định lại càng không đơn giản.



“Được.” Niếp Hành hảo tâm nhắc nhở “Người có cùng ý tưởng với ta không ít, bọn họ chưa hẳn sẽ thẳng thắn như ta. Nếu phối phương này rơi vào tay người khác, ta nghĩ ta sẽ vô cùng tiếc nuối.”



Lôi Thiết đột nhiên mở miệng, tiếng nói vững vàng rét lạnh, giọng điệu đầy khí phách tựa như kinh lôi “Cứ việc thử xem.”



Niếp Hành khẽ gật đầu ý bảo tiểu tư trả tiền, sau đó dẫn theo tiểu tư và nam nhân trung niên rời đi.



-Hết chương 52-



——