Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 59 : Cùng đi săn

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Bên ngoài gió thổi từng đợt, tạt qua cửa sổ làm phát ra những âm thanh khe khẽ nghe như tiếng khóc nức nở. Tần Miễn đã sớm tỉnh, rúc vào chăn mền không muốn động, nhìn Lôi Thiết kiên trì đúng giờ đứng dậy, ngồi ở mép giường lò, không nhanh không chậm mặc trung y(1) vào, mặc áo bông vào, lại mặc ngoại khố, cuối cùng mang giày vải.



“Đứng lên chạy bộ.” Lôi Thiết xoay người.



“Không muốn dậy. Hay hôm nay huynh làm bữa sáng đi?” Tần Miễn đề nghị.



Lôi Thiết một tay xách người hắn nhấc ra khỏi ổ chăn, ném quần áo đã ủ ấm vào người Tần Miễn.



Tần Miễn nhận mệnh mặc quần áo, lạnh lùng thốt: “Huynh không sợ ta bị cảm lạnh à!” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết lẳng lặng nói: “Kiên trì rèn luyện thì không dễ bị cảm lạnh.”



Tần Miễn cấp tốc mặc quần áo, chải buộc tóc chỉnh chu, như mũi tên lao ra ngoài. Không phải muốn ta chạy bộ sao? Ta chạy cho huynh xem.



Lôi Thiết khóa kỹ cổng sân, không thấy bóng dáng Tần Miễn đâu, không chút do dự chạy sang hướng bên phải, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng lưng Tần Miễn, đuổi theo lên.



Tần Miễn nghe phía sau có tiếng bước chân, tức thì tăng tốc độ. Lôi Thiết cũng tăng tốc, duy trì khoảng cách chạy sau hắn một trượng.



Tần Miễn bĩu môi, bảo trì tốc độ chạy, không thèm phân cao thấp với y.



Lúc này các nhà trong thôn hầu như đều thức dậy, tiếng cọ tro nồi, tiếng mở cửa, tiếng người nói chuyện hợp lại với nhau tạo nên khúc hòa âm đặc thù.



Khi chạy ngang qua một cổng sân, đột nhiên có một chậu nước từ bên trong bay ra.



Tần Miễn *** mắt lẹ chân tránh đi.



Đại thẩm béo cầm cái chậu không trong tay, vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “Tức phụ Lôi Thiết, xin lỗi nha, không phải thím cố ý đâu.”



“Không có gì đâu ạ.” Tần Miễn không để ý xua tay, tiếp tục chạy về phía trước.



Gió thu đìu hiu, gió lạnh không biết mệt mỏi đảo qua hết lần này đến lần khác, lá cây khô vàng rì rào rơi xuống đất tích thành một đống thật dày, chân đạp một cái phát ra âm thanh ‘răng rắc’. Chạy trong chốc lát, toàn thân trên dưới đều nóng hổi, Tần Miễn tăng tốc một chút.



Ba người Trương Đại Xuyên, Ngô Địch và Lôi Hướng Lễ không biết sao lại tới cùng nhau, đi về hướng này, thấy Tần Miễn và Lôi Thiết, ngoắc ngoắc.



Trương Đại Xuyên nói: “Lại chạy bộ đấy à? Chúng ta có chuyện tìm các ngươi.”



Bước chân Tần Miễn không ngừng, hơi thở không ổn định nói: “Sớm… Chạy xong… hẵng nói.”



Lôi Thiết ít lời như cũ, đi theo sau hắn.



“Mỗi ngày họ đều chạy như vậy?” Lôi Hướng Lễ hỏi Trương Đại Xuyên.
Tần Miễn lại ném con gà vào sọt của hắn ta, hào phóng nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ lấy, y không để ý mỗi một con này đâu.”



“Không được.” Ngô Địch kiên quyết “Do Thiết ca săn thì là của các ngươi. Nếu như đến lúc xuống núi mà ta vẫn không săn được gì thì sẽ mặt dày hỏi xin Thiết ca một con. Tẩu tử, con này ta tạm thời giữ hộ các ngươi.”



Tần Miễn đành phải gật đầu.



Mấy người tiếp tục đi về phía trước, gặp được hai con gà rừng nữa, đáng tiếc ba người Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch đều không bắn trúng con nào.



Lôi Thiết hiếm khi chủ động chỉ điểm họ vài câu.



Lúc này Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch mới xem như nhập môn, Lôi Hướng Lễ bắn trúng một gà rừng và một thỏ hoang, Trương Đại Xuyên, Ngô Địch mỗi người săn được một con gà rừng.



Vận may Lôi Thiết tốt nhất, săn được hai gà rừng cùng một con gà gô.



“Ta cũng muốn thử.” Tần Miễn nhìn mà ngứa tay, chìa tay với Lôi Thiết.



Lôi Thiết giải thích: “Đây là cường cung(1) nặng trăm thạch, ngươi kéo không nổi.”



Tần Miễn căm tức, cảm thấy mình bị xem thường “Không thử làm sao mà biết?”



Lôi Thiết đành phải đưa cung cho hắn.



Tần Miễn rút ra một mũi tên trong túi tên của y, học theo tư thế y, ngắm chuẩn vào đám lá cây, kéo dây cung. Dây cung hầu như không xê dịch.



Tần Miễn thầm nghĩ không ổn, lén nhìn qua những người khác.



Ba người Trương Đại Xuyên đều quay đầu không nhìn hắn, môi mím chặt lại. Nhưng Tần Miễn vẫn nhìn ra được họ đang cười trộm, xụ mặt: “Có cái gì buồn cười? Các ngươi kéo được không?”



Lôi Thiết ấn vai hắn, nhỏ giọng nói: “Bữa nào ta làm một cây cung nhỏ cho ngươi.”



-Hết chương 59-



Chú giải:



(1) Cường cung: cung hạng nặng, thường để đi săn động vật lớn.



——-