Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 72 : Đào hồ Nước

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Về nhà, Lôi Thiết đến bên cạnh giếng, trực tiếp múc nước giếng tưới lên mặt.



Tần Miễn nhíu mày “Giờ nước giếng vẫn rất lạnh, huynh coi chừng bị cảm — cảm mạo.”



“Sẽ không, thân thể ta rất khoẻ mạnh.” Lôi Thiết kéo một cái khăn phơi trên sào lau mặt.



Thân thể khoẻ mạnh? Ánh mắt Tần Miễn từ bờ vai rộng lướt đến ***g ngực dày, đến eo thon, đến mông cong, lại đến cặp chân dài, ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt.



“Có thấy Nhất Điểm Bạch ở đâu không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết: “Chắc lên núi chơi.”



Nhất Điểm Bạch không vì sinh hoạt cùng loài người mà mất đi dã tính, thường sẽ một mình chạy lên núi, có đôi khi đi một phát hai ba ngày liền, ngẫu nhiên còn mang về chút con mồi nhỏ. Mấy đêm đầu nó không về ngủ, Tần Miễn còn rất lo lắng, sau thấy nó ngoại trừ bẩn chút mệt chút thì không có bị thương gì liền mặc cho nó đi.



Tần Miễn thắp sáng đèn trong phòng, vào phòng bếp cầm một bát nước linh tuyền ra đưa cho Lôi Thiết “Huynh múc hai thùng nước lên, pha nước trong bát này vào, sau đó tưới cho mỗi gốc cây ăn quả một ít.”



Lôi Thiết không hỏi một câu, gật đầu, bưng bát ra ngoài. Từ cửa sổ phòng bếp, Tần Miễn có thể thấy y khom lưng xách thùng nước lấy từ giếng, cánh tay, bả vai tràn trề sức mạnh, lưng, eo lưng và cái mông phác vẽ ra một đường cong mê người. Đợi đến khi bóng dáng Lôi Thiết biến mất tại cổng sân, hắn mới đột nhiên nhận ra nãy giờ mình cứ mãi ngắm nhìn Lôi Thiết, chà chà mặt, bình tĩnh, bình tĩnh đong gạo. Hai người đã xác định tâm ý nhau, Lôi Thiết chính là người nhà hắn, hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm Lôi Thiết không phải rất bình thường sao?



Lôi Thiết tưới nước xong trở về bị Tần Miễn không hề báo động trước ôm lấy cổ cắn mạnh một ngụm trên môi, có chút khó hiểu, nhìn tức phụ thản nhiên tránh đi tiếp tục xào rau, động tác nhẹ nhàng tâm tình rất tốt, y bình thường trở lại, giữ yên lặng ngồi về vị trí cũ — trước lòng bếp, canh lửa thêm củi.



“Ngày mai bắt đầu đào hồ nước, chúng ta mướn bao nhiêu người thì vừa?” Tần Miễn trút món hồi oa nhục(1) vào đĩa, mùi cực thơm, bèn cầm đôi đũa gắp một miếng thịt ăn, lại gắp một miếng đưa đến bên miệng Lôi Thiết “Huynh cũng nếm thử này.”



Lôi Thiết ngậm đũa, nhìn hắn một cái, cắn miếng thịt.



Tần Miễn chợt nhớ ra hắn chưa đổi đũa.



“Ba mươi người. Hai mươi hai người đào đất, tám người móc đất.” Lôi Thiết nuốt miếng thịt, nói.



Tần Miễn bắt đầu làm món thứ hai, thịt nạc xào ớt đỏ. Hiện tại dù không có bột làm mềm thịt hay bột baking, hắn vẫn có thể xào thịt nạc non mềm ngon miệng. Nhờ lúc bao sủi cảo hôm tối mồng Chín, trong lúc vô ý hắn nhớ ra kiếp trước có một lần nấu cơm ở nhà, bột baking dùng hết sạch mà quên mua, nhanh trí dùng bột mì để chữa cháy. Thịt nạc sau khi ướp bột mì non mềm vô cùng, không khô chút nào.



Sau khi chảo dầu nóng, Tần Miễn cho thịt nạc đã ướp và gừng xắt nhuyễn vào đảo vài cái, lại đổ ớt đỏ vào, vị cay bốc lên làm hắn bị nghẹn muốn hắt xì, vội quay lưng về phía nồi.



“Đào hồ nước coi như là chuyện lớn, huynh có muốn đến Đặng gia thôn báo cho ông bà ngoại một tiếng không? Còn có hai cữu cữu, ba biểu ca nữa. Nếu chúng ta đào hồ nước lại không mời họ đến hỗ trợ, có lẽ sẽ cảm thấy chúng ta không để họ vào lòng. Về phần có tới hay không thì tuỳ họ.”
“Phương đại gia chiết sát vãn bối rồi.” Tần Miễn khách khí nói “Là hai hậu bối ta và Lôi Thiết cần Phương đại gia chăm sóc nhiều mới đúng.”



Lão nhân đều thích người khiêm tốn hữu lễ. Phương đại gia vuốt râu gật đầu “Đâu có.”



Tần Miễn nói: “Không biết –”



Phương đại gia nhìn ra hắn muốn nói gì, nâng tay chặn lại “Đi xem mấy cây ăn quả kia trước rồi nói sau.”



Tần Miễn biết lắng nghe, nâng tay làm tư thế ‘Mời’.



Hai người đi đến vườn trái cây, Phương đại gia vừa nhìn thấy mấy cây ăn quả, trong mắt hiện vẻ kích động, bước chân nhanh hơn, bất tri bất giác đã vượt lên trước.



Nhìn vẻ mặt ông ấy, quả thật rất hiểu cây ăn quả. Tần Miễn thực sự yên tâm rồi, im lặng đi theo sau.



Phương đại gia dùng móng tay gảy rơi một mảnh vỏ cây của một thân cây, nhìn nhìn màu sắc của lõi dưới lớp vỏ, rồi tiếp tục đi về phía trước.



Dạo qua vườn cây ăn quả một vòng xong, ông dừng bước, quay đầu nói với Tần Miễn: “Chủng loại cây ăn quả các ngươi mua không ít. Có ba cây khô héo nghiêm trọng, chỉ sợ khó sống tiếp, các cây khác tuyển chọn không tệ. Bất quá, cây trưởng thành trồng dời vốn khó có thể sống, hiện mới trồng dời một ngày, tạm thời còn chưa nhìn ra gì. Nếu năm ngày sau cây không lộ ra tình trạng khô cằn, vậy cơ bản không có vấn đề gì lớn.”



Về điều này, Tần Miễn không hề lo lắng, hắn rất tin tưởng nước linh tuyền.



“Về sau phải làm phiền Phương đại gia tốn nhiều tâm sức.” Tần Miễn trầm ngâm một lát “Kỳ kết trái bình thường của cây ăn quả là ba tháng, mỗi tháng vào kỳ ta trả Phương đại gia hai trăm văn tiền công, ngoài kỳ kết trái, mỗi tháng năm mươi văn tiền, Phương đại gia cảm thấy như thế nào? Hậu bối còn nhỏ không biết giá thị trường ngành nghề này, nếu an bài không thích hợp, Phương đại gia đừng ngại cứ nói.”



Phương đại gia cười ha hả xua tay “Không cần nhiều như thế, vào kỳ kết quả mỗi tháng một trăm văn, ngoài kỳ kết quả mỗi tháng hai mươi văn tiền là được. Quyết định vậy đi.”



Nói xong, ông cũng không đợi Tần Miễn đáp lời, chắp tay sau lưng đi đến nơi đào hồ nước.



-Hết chương 72-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]