Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 84 : Đồng sinh

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Hai xa phu và bốn hộ viện đều thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói đa tạ. Chút đồ ăn chỉ là việc nhỏ, hiếm thấy là người ta đã nghĩ đến bọn họ.



Cuối cùng Lôi Hướng Trí mới múc cho mình một thìa.



Vì thế, khắp nơi phiêu đãng mùi tương thịt bò thơm nồng.



Bộ Thanh Vân kẹp tương thịt bò giữa màn thầu, há to miệng cắn một ngụm lớn, lớn tiếng khen “Ăn ngon! Rất nhiều thịt bò, băm rất nhuyễn, vừa thơm vừa mềm.”



Lăng Khải Vận chỉ lo ăn, không ngừng gật đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lôi huynh, cho ta thêm thìa nữa nhé?” Khúc Tung Văn cười mỉm chi nhìn Lôi Hướng Trí, trong tay cầm miếng bánh bột ngô tròn vo không có vết cắn nào. Hiển nhiên đây là bánh bột ngô thứ hai.



Lôi Hướng Trí vẫy tay “Chỉ có một lọ, bữa tiếp theo ngươi có còn muốn ăn không?”



Khúc Tung Văn tiếc nuối liếm liếm môi, cân nhắc liệu có thể đi hỏi xin Lôi đại tẩu thêm một lọ không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Lôi đại ca, hắn ta rùng mình, từ bỏ chủ ý không đáng tin này.



Lần đầu tiên đi xa, lại có không gian, Tần Miễn sẽ không bạc đãi bản thân và Lôi Thiết. Bữa trưa của hắn và Lôi Thiết là bánh thịt hành băm ngàn tầng ăn kèm tương thịt bò, còn có canh miến đựng trong ống trúc, bị Lôi Thiết dùng tay nắm chặt một phát liền nóng hổi. Miến là lấy trong không gian. Cảm tạ tình yêu dành cho mỹ thực cùng tin đồn về tận thế, hắn đã mua vài loại sách dạy nấu ăn, trong đó có bài dạy làm miến, các loại bún gạo. Chờ rãnh rỗi hơn, hắn sẽ học làm ra miến. Tất cả đều ngửi được trong xe ngựa của Tần Miễn ngoài mùi tương thịt bò còn có hương vị khác, nhưng không thể không biết xấu hổ mà đến gần.



Cung phu tử nói: “Buổi chiều cần gấp rút lên đường, nếu không sẽ không kịp đến nơi ngủ trọ. Nếu có ai thấy khó chịu thì các ngươi chiếu cố lẫn nhau một chút.”



Chúng học trò đồng thanh đáp: “Dạ, phu tử!”



Mọi người ăn xong bữa trưa, xe ngựa tiếp tục lên đường.



Tần Miễn buổi sáng ngủ no rồi, giờ cùng Lôi Thiết ngồi ở càng xe, trò chuyện với y, thuận tiện phơi nắng.



Thẳng đến tối tìm được nơi ngủ trọ tại khách *** một trấn nhỏ cũng không có phát sinh sự cố nào, Cung phu tử và bốn hộ viện đều thầm thở phào nhẹ nhõm.



Ngày thứ hai, Tần Miễn ghét ngồi xe ngựa nhàm chán, cưỡi ngựa dạo bộ gần đoàn xe.



Lôi Thiết nhìn tức phụ ngồi trên lưng ngựa lúc thì chạy băng băng phía trước, lúc thì thối lui ra sau chạy sóng vai cùng y, hối hận đã không dẫn theo Hỉ Nhạc. Nếu có Hỉ Nhạc ở đây, có thể bảo Hỉ Nhạc đánh xe, y và tức phụ cùng nhau cưỡi ngựa.



Tần Miễn vui thích chạy phía trước đón gió xuân, bỗng như có cảm giác, quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt theo đuôi của nam nhân, quay đầu ngựa chạy trở lại.



“Ngồi xe ngựa lâu mông đau.” Hắn nhỏ giọng nói.



Lôi Thiết trầm mặc chốc lát, rầu rĩ nói: “Cưỡi ngựa lâu cũng sẽ đau mông, còn có thể đau chân.”


Tần Miễn, Lôi Thiết không dò hỏi Lôi Hướng Trí thi thố thế nào, mời hắn ta đi đại tửu lâu ăn một bữa ngon, lại dẫn hắn đi mua một ít văn phòng tứ bảo thượng hạng.



Tần Miễn biết cách đối nhân xử thế, trên đường về khách *** ghé mua chút điểm tâm *** xảo để Lôi Hướng Trí phân cho phu tử và các đồng học.



Hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền lên đường trở về.



Đường về mất ba ngày, vừa vào tới nhà, Tần Miễn liền hỏi Phúc thúc trong nhà có chuyện gì không.



Phúc thúc nói không có.



Kỳ thật là Tần Miễn suy nghĩ nhiều, Lôi Hướng Trí thi Phủ, mấy người Lôi Đại Cường, Đỗ thị lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, căn bản chẳng quan tâm đến điền cư gây chuyện.



Lại một ngày trôi qua, trên Huyện thành công bố danh sách, tin tức Lôi Hướng Trí đứng thứ hai kỳ thi Phủ truyền đến thôn Thanh Sơn.



Lôi Hướng Trí thành đồng sinh là có thể tiến vào Học viện trên Huyện học tập, có thể tham gia kỳ thi Viện mỗi năm tổ chức một lần. Thông qua thi Viện sẽ trở thành tú tài. Nay Lôi Hướng Trí chỉ cách công danh ‘tú tài’ có một bước.



Lôi Đại Cường, Đỗ thị mừng đến cười không khép miệng lại được, thân bằng hảo hữu ồ ạt đến chúc mừng. Cả lý chính cũng tự mình đến nhà chúc, còn chủ động đề xuất nếu Lôi Hướng Trí không có đủ lộ phí khi tham gia thi Viện, trong thôn sẽ hỗ trợ.



Đỗ thị nở mày nở mặt trước Vệ thị, muốn mở tiệc lớn ăn mừng.



Lôi Hướng Trí kịp thời ngăn cản ý định của bà, tuy hắn ta cũng rất vui, nhưng hắn là người lý trí. Bây giờ chưa phải thời điểm thả lỏng.



Trở thành đồng sinh giống như Lôi Hướng Trí còn có Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên và Lăng Khải Vận, thành tích của Khúc Tung Văn, Vương Thượng Văn không tồi, mấy người còn lại xếp sau, thứ hạng tương đối gần nhau.



Hai ngày sau, Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên, Lăng Khải Vận cùng nhau đến huyện Chiêu Dương, tiến vào thư viện Thanh Vân học tập, chuẩn bị kỳ thi Viện. Sau khi tiến vào thư viện, các học trò phải ở lại thư viện, ngoại trừ ngày lễ Tết trọng đại, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần vào hai ngày cuối tháng.



Cùng lúc đó, ba người Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào đều trở thành những người chạm tay là bỏng. Người sống phụ cận thôn Thanh Sơn đều biết khả năng Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài rất cao, họ đều hi vọng trước khi Lôi Hướng Trí thành tú tài, có thể biến ba người thành người nhà mình. Một khi Lôi Hướng Trí đậu tú tài, Lôi gia chưa chắc sẽ để mắt bọn họ.



Nhóm bà mối trong Huyện tích cực hoạt động, ba ngày hai nơi đều có bà mối chạy tới lão Lôi gia.



Bất quá những việc này không liên quan nhiều đến Tần Miễn, Lôi Thiết, bọn hắn cũng bắt đầu lo chuyện xây tửu lâu mới.



-Hết chương 84-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]