Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 97 : Trưởng tẩu khó làm a…

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ vác cái cuốc từ ngoài ruộng đi tới, tay áo xắn lên, mặt đầy mồ hôi.



“Đại ca, Đại tẩu.”



Tần Miễn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Vừa ra ruộng?”



“Phải ạ. Đi làm cỏ cho ruộng rau. Trong nhà trồng ba mẫu đất rau dưa, đều mọc rất tốt.” Lôi Hướng Nghĩa lộ vẻ vui mừng.



Lôi Hướng Lễ rất bình tĩnh. Không phân gia, tiền kiếm được cũng không phải là của mình. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn sờ cằm, hầu như trước nay hắn chưa từng thấy Lôi Hướng Nhân ra ruộng. Tuy thật đồng tình với đám người Lôi Hướng Nghĩa, nhưng những ganh đua thế này là chuyện của lão trạch, hắn cùng Lôi Thiết đã ra riêng, không có lập trường nhúng tay vào.



“Thỉnh thoảng các ngươi chọn vài loại rau củ tươi ngon đưa đến tửu lâu, ta và A Thiết sẽ đánh tiếng với người ở tửu lâu trước.” Hắn hòa khí nói.



“Ơ?” Lôi Hướng Nghĩa đáp ứng “Cám ơn” Nói nhiều hơn nữa ngược lại sẽ tổn thương tình cảm, ghi tạc trong lòng là được.



Tần Miễn, Lôi Thiết vừa đi vài bước, Lôi Hướng Nghĩa chần chừ một chốc, bước nhanh đuổi theo. Lôi Hướng Lễ dừng một chút, cũng đi qua.



“Đại ca, Đại tẩu.”



Tần Miễn xoay người, nghi hoặc hỏi: “Còn có việc gì sao?”



Lôi Hướng Nghĩa cười khổ một tiếng “Đại tẩu, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi. Ta cùng Tứ đệ đều có ý ra riêng, nhưng đề cập với cha nương mấy lần vẫn không được họ tán thành. Ta biết Đại tẩu là người có nhiều chủ ý, không biết có thể chỉ điểm cho chúng ta một đường sáng không?”



Tần Miễn thầm nhíu mày. Lôi Hướng Nghĩa xin bọn hắn giúp đỡ, có thể lý giải, nhưng không nên ở ngay giữa đường thế này. Nếu bị người khác bắt gặp, truyền đến tai Lôi Đại Cường, Đỗ thị, tương lai Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ nhắc lại việc phân gia, nhất định Lôi Đại Cường, Đỗ thị sẽ hoài nghi sang hắn và Lôi Thiết. Hắn không muốn lại kéo lực chú ý của hai ông bà kia về phía bọn hắn.



Lôi Hướng Lễ tỉnh táo hơn, nhìn trái nhìn phải, không tán đồng nói với Lôi Hướng Nghĩa: “Nhị ca, ngươi lỗ mãng quá, nếu bị người khác thấy chúng ta đứng trò chuyện lâu với Đại ca Đại tẩu, sẽ gây phiền toái cho bọn họ.” Đỗ thị và Lôi Đại Cường là kiểu người gì, mấy huynh đệ đều ngầm hiểu với nhau.



Lôi Hướng Nghĩa phản ứng lại, sửng sốt, vội vàng nói xin lỗi “Đại tẩu, là ta sơ ý.”



Tần Miễn nhìn quanh, xác định phụ cận không có những người khác, lắc đầu với Lôi Hướng Nghĩa “Sáng mai các ngươi hái chút rau củ, đi cùng chúng ta đưa đến tửu lâu.” Haiz, trưởng tẩu khó làm a.



Lôi Hướng Nghĩa ngầm thả lỏng một hơi, Tần Miễn nói như vầy chính là đồng ý ra chủ ý cho họ. Lấy danh nghĩa đi đưa rau củ, Lôi Đại Cường, Đỗ thị sẽ không có lý do để hoài nghi.



“Đa tạ Đại tẩu.” Lôi Hướng Lễ vui mừng nói.
“Nếu chọn cách thứ nhất thì nên làm thế nào?” Lôi Hướng Nghĩa hỏi.



Tần Miễn cười cười “Sở dĩ Nhị đệ ở lão trạch có thể không kiêng nể gì, thứ nhất là vì trong mấy huynh đệ các ngươi, chỉ có hắn sinh được tôn tử cho lão gia tử, lão thái thái, còn là hai đứa. Thứ hai, là bởi vì nương.”



Trong tiếng Lôi Hướng Nghĩa đượm chút buồn rầu “Phải. Nương rất coi trọng Nhị ca.” Uyển chuyển mà nói, trong bốn nhi tử của Đỗ thị, bà thương nhất lão Ngũ, tiếp theo là lão Nhị.



“Cho nên, chỉ cần có thể thay đổi cái nhìn của nương về Nhị đệ…” Tần Miễn không nói quá rõ, chung quy hắn cũng không thể cầm tay chỉ dạy Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, cụ thể làm thế nào vẫn phải xem chính họ.



Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ như có chút đăm chiêu.



Lôi Thiết không hề nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Tần Miễn. Tức phụ thật thông minh.



Tần Miễn nói tiếp: “Đương nhiên. Các ngươi còn có một trợ thủ lớn mạnh.”



Lòng Lôi Hướng Lễ khẽ động “Vệ thị.”



“Không sai.” Lôi Hướng Nghĩa cũng thông suốt, *** thần phấn chấn “Chỉ sợ Vệ thị so với chúng ta lại càng không thích Nhị ca. Nếu chúng ta muốn tách Nhị ca ra, Vệ thị nhất định nguyện ý giúp chúng ta.”



Tần Miễn mặc kệ bọn họ tính toán cụ thể, chỉ nói điều mình có thể nói “Nếu các ngươi chọn cái thứ hai, khả năng thành công cũng rất khó. Kỳ thật nương biết rõ tính nết Nhị đệ — nếu hai người các ngươi đều ra riêng, việc trong nhà ai làm?”



Lôi Hướng Nghĩa ấp úng nói: “Vậy chỉ có thể chọn cách thứ nhất sao?”



Lôi Hướng Lễ nhíu mày, hắn ta càng muốn tự mình ra riêng. Mỗi ngày ở lão trạch đều đã ầm ĩ. Đến khi hắn ta thành thân, chỉ sợ sẽ càng ‘náo nhiệt’.



“Cũng không hẳn…”



Một câu của Tần Miễn khiến Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ phải nhìn qua với ánh mắt lấp loé.



-Hết chương 97-



——