Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 112 : Lời đồn đãi tứ phương

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


Chuyện Diệp Thạch xuất quan thăng cấp bát tinh võ sư, chấn kinh không ít người.



Cùng là bát cấp tư chất thì vẫn có chênh lệch, nguyên bản Diệp Thạch cùng Trang Du đều là ngũ tinh võ sư, Diệp Thạch bế quan hơn nửa tháng liền trở thành bát tinh võ sư, nhanh hơn so với Trang Du.



Cùng với tin tức Diệp Thạch thăng cấp bát cấp võ sư, các lời đồn đãi về Diệp Thạch truyền bá khắp nơi.



Tỷ như, hiện giờ tình cảnh của Diệp gia rất gian nan, Diệp Thạch lại bỏ mặc.



Tỷ như, phụ thân Diệp Tầm của Diệp Thạch hiện giờ nghèo khó, Diệp Thạch lại ăn chơi đàng điếm, hoàn toàn không để ý.



Tỷ như, Diệp Tầm gần như phải đi ăn xin, Diệp Thạch phát điên, làm như không thấy.



… …



Diệp Thạch nổi tiếng về tư chất, lại có Mộ Thần một vị hôn phu toàn năng như vậy, người ghen tị vô số kể, bởi vậy, tin tức xấu có quan hệ với Diệp Thạch truyền ra, trong thời gian nhanh nhất mọi người đều biết.



Tin tức là từ vài thiếu niên bên Trang Du truyền ra, mấy người kia ngày đó bị Diệp Thạch hạ thể diện trước mặt mọi người, thật sự nuốt không trôi khẩu khí này, liền lan truyền ra tin tức bất lợi đối với Diệp Thạch.



Trong quán cơm, Diệp Thạch hung tợn gặm một cái đùi gà, chung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng phía Diệp Thạch bắn lại.



Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch nổi giận đùng đùng, bất đắc dĩ nói: “Thanh giả tự thanh, những lời đồn đó đều là nói hưu nói vượn, ngươi đừng nóng giận.”



“Ta mới không phải bởi vì lời đồn mà sinh khí, Diệp Tầm đi ăn xin thì ta càng cao hứng.” Diệp Thạch bĩu môi nói.



Mộ Thần nhìn bộ dáng tức giận của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cười cười.



“Vậy ngươi sao lại sinh khí?!” Mộ Thần hỏi.



“Còn không phải bởi vì tên Trang Du kia sao, tiểu tiện nhân kia cản đường ta, hại ta không cẩn thận phá hủy tấm bia đá của học viện, phải bồi thường mười vạn nguyên thạch.” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi nói.



Mộ Thần nhướng mày, thầm nghĩ: Tấm bia đá kia đều đã vỡ thành bụi, Diệp Thạch thật sự là không cẩn thận sao?



“Mười vạn nguyên thạch?Ngươi không phải là trả giá còn tám vạn sao?” Mộ Thần an ủi.



“Tám vạn vẫn còn rất nhiều a!” Diệp Thạch không cho là đúng mà nói.
Diệp Tầm nghiến răng, buồn bực mắng: “Xú tiểu tửchết tiệt này.” Nếu sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn lúc trước nên bóp chết hắn.



Uông Lệ chần chờ một chút rồi nói: “Trong thư Diệp Dung kể, Diệp Thạch vẫn luônnói, ngươi không phải là cha của hắn, phụ thân thân sinh của hắn không phải là ngươi.”



Diệp Tầm sắc mặt nhất thời đổi đổi, lúc trước vì lấy lòng mẫu phụ Diệp Thạch, Diệp Tầm đã cam đoan, sẽ đối xử với Diệp Thạch như con mình, Diệp Tầm cùng mẫu phụ Diệp Thạch đã nói trước, không nói cho Diệp Thạch biết chuyện sinh phụ thân sinh của hắn, qua nhiều năm như vậy, Diệp Thạch vẫn luôn đem hắn là sinh phụ.



Giúp người khác nuôi nhi tử cũng không phải là chuyện sáng rọi gì, Diệp Tầm chưa bao giờ đối ngoại nói, Diệp Thạch là làm sao mà biết được? Diệp Tầm rất rõ ràng, thời điểm Diệp Thạch rời đi Diệp gia hẳn là còn chưa biết hắn không phải là thân sinh phụ thân.



Chẳng lẽ là Trần Đạt? Khúc Tâm Dương sẽ không đem chuyện này nói cho một hạ nhân như Trần Đạt đi?



Diệp Tầm sắc mặt thay đổi lại biến, nếu Diệp Thạch đã biết hắn không phải là phụ thân, vậy lợi thế trên tay hắn liền mất lớn.



Uông Lệ nhìn sắc mặt Diệp Tầm không ngừng biến hóa, tâm tư chuyển nhanh, nhìn biểu hiện của Diệp Tầm, chẳng lẽ, Diệp Thạch thật sự không phải là nhi tử của Diệp Tầm?



Diệp Tầm híp mắt, nếu Diệp Thạch đã biết, vậy hắn cũng không cần tiếp tục che giấu.



“Dung nhi nói, Diệp Thạch bế quan hơn hai mươi ngày, liên thăng tam tinh, trở thành bát tinh võ sư.” Uông Lệ nói.



Diệp Tầm cắn răng, ngũ tinh võ sư đến bát tinh võ sư, chỉ có dùng hơn hai mươi ngày, Diệp Thạch tiểu dã chủng kia thật đúng là lợi hại, hắn từ ngũ tinh võ sư thăng cấp đến bát tinh võ sư, tựa hồ dùng tám năm, nếu không phải là lấy phúc từ Khúc Tâm Dương, thì còn không có nhanh như vậy.



Tình nhân kia của Khúc Tâm Dương cũng không biết là ai, thiên phú Khúc Tâm Dương không tốt, thiên phú Diệp Thạch lại tốt như vậy, nói không chừng cùng tình nhân kia của hắn có quan hệ.



Khúc Tâm Dương gả cho mình nhiều năm, lại vẫn đối với người nọ nhớ mãi không quên, hẳn đó là một nhân vật không tầm thường, đáng tiếc a! Không tầm thường thì thế nào, còn không phải đem Khúc Tâm Dương từ bỏ sao.



“Dung nhi nói, trước khi Diệp Thạch bế quan đã đi tớicửa hàng Minh Nguyệtmột lần, từ trong đó lấy ra một cái hộp bảo hiểm, nghe nói là mười mấy năm trước có người đặt ở đó, Diệp Dung nói, Diệp Thạch có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy trở thành bát tinh võ sư, tựa hồ cùng đồ vật trong hộp bảo hiểm kiacó quan hệ.” Uông Lệ thản nhiên nói.



Diệp Tầm nghe được lời Uông Lệ nói, mãnh liệt đứng lên, chén trà bên tay bị Diệp Tầm nắm nát thành bột.



Diệp Tầm mặt âm trầm, hắn phục thấp hầu hạ Khúc Tâm Dương nhiều năm, kết quả là Khúc Tâm Dương vẫn để lại một tay.



Diệp Thạch cúi đầu, thầm nghĩ: Khúc Tâm Dương là một kẻ lừa đảo, Diệp Thạch cũng không có tốt hơn chỗ nào, giả dạng đối với mình tất cung tất kính, đem mình đối xử giống như thân sinh phụ thân, nhưng mà, sự thật đâu, giống mẫu phụ hắn để lại một tay, chuyện hộp bảo hiểm, Diệp Thạch nhất định đã sớm biết.



Lấy bản lĩnh của Diệp Dung, vốn là không thể nào biết về hộp bảo hiểm, việc này kỳ thật là Lam Nhược Phong cố ý tiết lộ cho Diệp Dung.