Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 137 : Nắm chắc

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Khi trận đấu chấm dứt thì Mộ Thần đã bị đan viện viện trưởng gọi đi, sau đấu võ một ngày chính là đấu đan, Lộ Hàn đã sớm lòng nóng như lửa đốt rồi.



“Mộ Thần, ngươi hôm nay thắng được rất đẹp!” Lộ Hàn ngồi đối diện Mộ Thần, nghiêm túc đánh giá Mộ Thần.



Mộ Thần uống một ngụm trà, không để bụng nói: “Đa tạ viện trưởng ngài khích lệ, kỳ thật rất nhiều người đều nói ta thắng rất vô sỉ, ta thẹn trong long a!”



“A, không không không, làm gì có? Ta cảm thấy biểu hiện của ngươi rất tốt, phi thường tốt, đã dương uy danh của Thánh Tinh học viện chúng ta lên.”



Lộ Hàn phi thường có ý kiến đối với Sư Tử Ngọc tự tiện đem đối thủ của Mộ Thần đổi thành Chúc Húc, dù sao sau đấu võ chính là đấu đan, Mộ Thần nếu như tại trong trận đấu võ bị trọng thương, vậy hắn căn bản sẽ không tham gia đấu đan được, thậm chí trận đấu của phù viện, minh văn viện, trận pháp viện hắn cũng không tham gia được.



Nếu như vậy, hết thảy tính toán của bọn họ đều sẽ như nước chảy về biển đông.



May mắn Mộ Thần thắng rất dễ dàng, thật sự rất dễ dàng! Có tiền thật tốt nha! Ta dùng tiền đến đập chết ngươi, là cỡ nào khí phách!



“Ngươi lấy ở đâu ra nhiều phù chú như vậy?”



“Mua.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.



Lộ Hàn có chút không tin tưởng Mộ Thần, tứ cấp phù chú không phải là hàng thông thường, cũng không dễ mua, trên tay Mộ Thần lại xuất hiện nhiều như vậy, trước kia cũng không lộ ra một chút tiếng gió nào, cũng không biết là hắn đến tột cùng là xuống tay mua khi nào.



“Vậy phù chú của Quý Đông Thành đồng học kia là ngươi cùng hắn đi mua?” Lộ Hàn đầy hưng trí mà hỏi.



Rất nhiều người Minh Nguyệt học viện đều đang suy đoán, Quý Đông Thành ra tay làm cho Lục Nghiêu ném đi mặt mũi lớn là bút tích của viện trưởng.



Lộ Hàn rất rõ ràng, viện trưởng là một tên keo kiệt, vì một trận đấu phải thua, hắn không có khả năng lấy ra bút tích lớn như vậy, không phải là viện trưởng, lại càng không phải là vài võ vương trong học viện, nếu phải nói rõ trong học viện còn có ai có loại tài lực kia, vậy thì chỉ có Mộ Thần, nhưng mà Mộ Thần vì sao phải làm như vậy?



Mộ Thần híp mắt, một đám cáo già trong học viện, một con so với một con lại càng giảo hoạt, hắn làm những chuyện đó cũng không thể gạt được đám người kia! Bất quá, không thể gạt được thì thôi, hắn cũng không quan tâm.



“Viện trưởng, ngươi tìm ta chính là muốn hỏi mấy chuyện đó? Nếu ngươi chỉ muốn nói với ta mấy cái này, vậy ta cáo từ.” Mộ Thần lười biếng, trong con ngươi hiện lên tia lãnh đạm.



Lộ Hàn xấu hổ cười, “Không không, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có mấy thành nắm chắc đối với trận đấu ngày mai?”



“Mười thành.” Mộ Thần thản nhiên nói.



Ánh mắt Lộ Hàn quỷ dị nhìn Mộ Thần, hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu tử Mộ Thần này rất khiêm tốn, có vẻ như hắn đã nhìn lầm.


Mộ Thần vuốt ve nhẫn trên tay, nói: “Ý của ngươi là, Lục Nghiêu vì lấy lòng Trang Du mà cố ý tạo áp lực cho đối thủ của Trang Du, để hắn thua trận tỷ thí đó?”



Diệp Thạch ngẩn người, “Sao có thể?” Nếu Lục Nghiêu làm như vậy thì đó không phải là ăn cây táo, rào cây sung sao, người nọ không đến mức như thế đi?



Mộ Thần không để bụng cười cười, sao lại không có khả năng? Lục Nghiêu vì Trang Du mà hy sinh hai cái danh ngạch của Minh Nguyệt học viện, tên Trang Du này hẳn là đã cảm động tột đỉnh rồi đi.



Bỏ một trận đấu nhưng lại có thể mượn sức võ giả có thiên âm thân thể và bát cấp tư chất, rất có lợi.



Diệp Thạch khẽ đảo mắt, bát quái hỏi: “Mập mạp, chuyện Lam Nhược Phong và Trang Du chia tay là bọn họ đang giận dỗi nhau hay là thật sự chia tay?”



“Thật sự là chia tay, nghe nói Trang Du là thiên âm thân thể, nhưng Lam Nhược Phong lại ra tay che dấu thể chất của Trang Du, sau khi Trang Du biết đã cảm thấy Lam Nhược Phong rắp tâm bất lương, liền chia tay với hắn.”



“Thiên âm thân thể là cái gì?” Diệp Thạch ngạc nhiên hỏi.



“Thiên âm thân thể là một loại thể chất đặc biệt, cùng người có được thiên âm thân thể song tu thì tiến độ tu luyện có thể đề cao hơn rất nhiều, nghe nói, người thứ nhất phá vỡ thiên âm thân thể sẽ có được chỗ tốt nhiều nhất, chỉ là không biết Trang Du bây giờ có còn trong trắng hay không.” Phú Nguyên Bảo sờ sờ cằm, tinh quang trong mắt lóe ra.



Diệp Thạch cau mày, đại lượng tin tức mạnh mẽ xông vào trong đầu Diệp Thạch, Diệp Thạch chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.



“Thì ra tiểu tử kia có loại thể chất đặc biệt này! Khó trách Lam Nhược Phong khẩn trương canh chừng hắn như vậy, ta thấy Lam Nhược Phong người này hơn phân nửa đã đắc thủ.” Diệp Thạch suy nghĩ nói.



Mộ Thần híp mắt hỏi: “Ngươi làm sao lại biết Trang Du có được thiên âm thân thể?”



“Thời điểm Trang Du cùng Lam Nhược Phong cãi nhau thì bị những người khác nghe được.” Kim Nguyên Bảo xấu hổ nói.



“Hai người kia cũng quá kỳ quái, cãi nhau cũng không biết tìm cái địa phương không có người rồi cãi sao?” Diệp Thạch phiên cái xem thường nói.



Mộ Thần cười lạnh “Sao ngươi không nghĩ là Trang Du cố ý để người khác biết?”



“Hắn sao phải làm như vậy?” Diệp Thạch không hiểu.



Mộ Thần nhún vai, nếu Trang Du là người mang loại thể chất đặc biệt này, vậy giá trị con người của hắn sẽ được đề cao.



Huống hồ, Trang Du nếu không có lý do đã bỏ Lam Nhược Phong, người không biết chuyện sẽ không khỏi cảm thấy Trang Du rất bạc tình, nhưng mà cái chìa khóa của Trang Du là bởi vì Lam Nhược Phong mơ ước thể chất của hắn. Nếu có lý do để bỏ Lam Nhược Phong, vậy đó đều là Lam Nhược Phong không đúng.



Xem ra, Lam Nhược Phong liền chuẩn bị trở thành pháo hôi.