Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 147 : Tín vật đính ước

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Trận pháp viện.



“Viện trưởng, Diệp Thạch đã thăng cấp võ linh, thực lực của hắn lại tăng lên, trận pháp thuật có lẽ cũng tăng lên theo rồi.” Địch Hàn kích động nói với Hách Đồ.



Lấy tiến cảnh của Diệp Thạch thì không bao lâu nữa sẽ bằng Lục Nghiêu! Không, nói không chừng Diệp Thạch sẽ mạnh hơn cả Lục Nghiêu!



Thời điểm Minh Nguyệt học viện chuẩn bị tới, chỉ vì có một tên Lục Nghiêu mà đám người ấy rất khinh người, học viện của mình nếu như bồi dưỡng ra được hai người không thua kém gì Lục Nghiêu, Minh Nguyệt nhất định sẽ vô cùng xấu hổ.



“Viện trưởng, người nhìn chằm chằm Mộ Thần rất nhiều, Hạ Thanh Nghiên lại rất hung dữ, không có cách nào xuống tay, nhưng mà Diệp Thạch thì ngài nhất định phải nghĩ biện pháp! Diệp Thạch có được linh văn nhãn, hắn nên là người trận pháp viện chúng ta! Trận pháp viện chúng ta có thể quật khởi hay không liền phải xem Diệp Thạch.” Địch Hàn kích động nhìn Hách Đồ.



Hách Đồ không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, ta đây không phải là đang suy nghĩ biện pháp sao?”



Góc tường của Hạ Thanh Nghiên không dễ đào, góc tường của Kinh Sí Diễm cũng không dễ đào hơn bao nhiêu.



Hắn đã trực tiếp đi tìm Diệp Thạch qua, nhưng mà đại khái là Diệp Thạch vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với thái độ lúc trước của hắn, đã nhận định hắn là người không có nhận thức, luôn đuổi khéo hắn đi, lễ vật đưa tới ngược lại đều thu rất sảng khoái.



Đáng thương mình tự tay đưa đám lễ vật đó tới, ngay cả câu “cám ơn” cũng không thu được, trong lòng Hách Đồ thật sự là không có tư vị.



“Viện trưởng, lúc Diệp Thạch lần đầu tiên tới nói là muốn đại biểu trận pháp viện chúng ta dự thi, ngươi tốt xấu hẳn nên cho người ta một cơ hội chứng minh thực lực chứ.” Địch Hàn oán giận nói.



Hách Đồ liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Đúng, hẳn là nên cho một cơ hội, ngươi nói thực sớm!”



Địch Hàn người này còn có mặt mũi nói lời này? Lúc trước Diệp Thạch tới, người này cũng cho rằng Diệp Thạch tới quấy rối đấy.



Địch Hàn xấu hổ cười, nghe nói tên Diệp Thạch này đầu óc rất đơn giản, hắn làm sao biết được, cái đầu “đơn giản” của Diệp Thạch cư nhiên tại trên trận pháp “phức tạp” có thiên phú cao cỡ đó?



Hách Đồ nhẹ hít một hơi, lúc trước Lộ Hàn và Tống Thừa bởi vì có mắt không tròng mà không kịp phát hiện tài hoa của Mộ Thần, sau này bị Mộ Thần “quăng”, hắn còn âm thầm vui sướng khi người gặp họa thật lâu, kết quả, thế sự đổi thay a! Nhanh như vậy chuyện này liền chuyển tới trên người hắn rồi.



… …



Biệt viện của Diệp Thạch.


Diệp Dung cúi đầu, thản nhiên nói: “Linh văn nhãn này nếu dễ có được như vậy thì cũng không quý trọng tới mức đó đâu.” Tuy rằng biết Diệp Thạch không có một chút quan hệ với mình, nhưng mà Diệp Dung vẫn là đi trộm thí nghiệm qua, ánh mắt của nàng rất bình thường.



“Tổ tiên Diệp gia các ngươi có phải là có trận pháp đại sư hay không?” Mễ Tuyết hứng thú hỏi.



Diệp Dung cười miễn cưỡng, trả lời: “Ta không biết.” Trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều tới hỏi về chuyện của Diệp Thạch, làm nàng phiền không chịu được, chỉ nghe được tên Diệp Thạch thì nàng đã cảm thấy muốn ói rồi.



“Diệp Dung, sao gần đây không thấy ngươi rời học viện?! Cha mẹ ngươi dàn xếp xong rồi sao?” Lâu Nhược Y hỏi.



“Bọn họ đã trở về.” Diệp Dung nói.



“Nguyên lai là vậy à.”



Diệp Dung cúi đầu, Diệp Tầm tựa hồ đã thua sạch cả nhà luôn rồi, giống lúc trước nàng nói lung tung với Diệp Thạch vậy, phụ thân thật sự đã thành khất cái, mà mẫu thân thì thành cái loại kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng, trong khoảng thời gian này Diệp Dung vẫn luôn tránh làm cho mình nhớ tới hai người này.



… …



Lam Nhược Phong thật vất vả mới điều chỉnh xong tâm tình, kết quả vừa đi ra thì liền bị hai cái tin tức ném tới làm cho đầu óc hắn choáng váng.



Diệp Thạch thăng cấp thành võ linh, Mộ Thần không biết được cái cơ duyên gì mà trong thời gian ngắn đã đột phá thành nhị tinh võ linh, đã bắt kịp Lục Nghiêu.



Lam Nhược Phong xuất quan lại không gây ra bao nhiêu gợn sóng, điều này làm cho Lam Nhược Phong luôn là tiêu điểm của mọi người hơi có chút không có tư vị.



Mộ Thần nhìn thấy Lam Nhược Phong thì thản nhiên cười với Lam Nhược Phong.



Mộ Thần cười thực thong dong, Lam Nhược Phong lại cảm thấy trong nét tươi cười của Mộ Thần lại tràn ngập châm chọc.



Hai người không nói gì, thản nhiên nhìn thoáng qua.



Mộ Thần híp mắt, thời gian dài như vậy mà thực lực Lam Nhược Phong vẫn còn dừng lại ở cảnh giới lục tinh võ sư, mắt thấy là càng ngày càng không tốt, nhưng mà người này dù sao cũng đã từng là chính quy công, vẫn là người mà Diệp Thạch trong nguyên văn chung tình, không thể không phòng!



Nghe nói người này cũng sẽ tiến vào bí cảnh, có cơ hội mà nói thì có thể thử xem có thể triệt để giải quyết hắn hay không.