Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 151 :

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Sau khi Mộ Thần không lưu tình hạ lệnh trục khách, vài đệ tử trước đó bị đuổi giết liền kết bạn với nhau ly khai.



“Minh sư tỷ, không biết trong nhẫn của cái tên bát tinh võ linh có bảo vật gì không… Kỳ thật, chúng ta cũng ra lực…” Nhưng Mộ Thần cái gì cũng không có phân cho bọn họ! Một tứ cấp võ sư tên Phan Võ bất mãn oán giận nói với Minh Phi Phi.



Phan Võ không cam lòng cắn chặt răng, nguyên bản hắn là muốn tới bí cảnh để đào bảo, nào biết, mới ngày đầu tiên liền gặp được cái tên sát thần Ân Tung nọ, đồ vật bảo mệnh trên người đã bị tiêu hao bảy tám phần, hùng tâm tráng chí của Phan Võ khi vừa tiến vào bí cảnh cũng bị mai một bảy tám phần.



Minh Phi Phi cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn Phan Võ, “May mắn là ngươi không đem lời này nói trước mặt Mộ Thần, nếu không thì ngươi đã chết rồi, nói không chừng, mọi người còn phải chết chung với ngươi ấy.”



Phan Võ sửng sốt một chút, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Minh sư tỷ, ngươi nói là, Mộ Thần có thể sẽ động thủ giết chúng ta?”



Minh Phi Phi híp mắt, sắc mặt thản nhiên, “Vì sao lại không?”



Đệ tử hằng năm chết ở trong bí cảnh rất nhiều, những đệ tử đó có chút người là bị yêu thú hoặc là cấm chế bên trong bí cảnh gây thương tích, nhưng càng nhiều người là chết ở trong tay người một nhà.



Tu luyện giả vì tu luyện, chuyện giết người đoạt bảo là chuyện rất bình thường.



Vừa rồi Mộ Thần tựa hồ đã động sát khí, nhưng mà có thể là bởi vì đang bảo trì hình tượng tốt trước mặt Diệp Thạch, cho nên không hề động thủ.



Nếu như vừa rồi tên Phan Võ kia nói ra chuyện phân chia kích thích Mộ Thần, không chừng Mộ Thần thật sự sẽ động thủ.



Mộ Thần hẳn là rất muốn giết đám người bọn hắn đi? Dù sao, tên đồ tể kia không đến hai mươi tuổi đã là bát tinh võ linh, thiên tư tất nhiên là không tồi, chắc chắn là hắn rất được Không Sát yêu thích. Nếu như Không Sát biết được hắn chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hai người bọn hắn hẳn là sẽ có một chút phiền toái.



Cũng may, Mộ Thần người này còn không có mất hết nhân tính, thả bọn họ ly khai.



Diệp Thạch tình căn thâm chủng đối với Mộ Thần, nếu Mộ Thần thật sự đem bọn họ giết hết, Diệp Thạch khẳng định cũng sẽ giấu diếm thay Mộ Thần.



“Có thể nhặt về được một cái mạng đã là rất may mắn rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Minh Phi Phi ảm đạm nói.



Sắc mặt Phan Võ đổi đổi, lúc trước đệ tử Thánh Tinh chết ở trên tay tên đồ tể kia có hơn mười người, tử trạng của những người đó đều rất khủng bố! Nhớ tới những đồng môn chết rồi, Phan Võ không khỏi có vài phần thỏ tử hồ bi.



“Không nghĩ tới nhanh như vậy Diệp Thạch đã là tứ cấp trận pháp sư.” Mễ Thanh Nhi đi cùng với Tạ Đan Yên, nói thầm.



Tạ Đan Yên gật gật đầu, nói: “Ừ, đúng là không nghĩ tới.”
“Người nọ bị Mộ Thần cùng Diệp Thạch liên thủ giết!” Lam Nhược Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nghiêu nói.



Nghe được lời Lam Nhược Phong nói, Lục Nghiêu đầy hưng trí nhướng mày, sắc mặt như thường.



Lam Nhược Phong thấy sắc mặt thong dong của Lục Nghiêu thì nhịn không được mà nhíu mày, Lam Nhược Phong vốn tưởng rằng khi Lục Nghiêu nghe thấy tin người nọ chết thì sẽ kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Lục Nghiêu cư nhiên bình tĩnh như thế.



Sắc mặt Lục Nghiêu như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.



Đã chết rồi? Trong tiềm thức, Lục Nghiêu luôn hy vọng cái tên sư huynh này của mình chết đi. Hai người luôn luôn tranh đấu, quan hệ xưa nay kỳ thật cũng không tốt lắm.



Nhưng mà, thực lực của Ân Tung mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn nếu như chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, vậy hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch kia cường hãn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Khó đối phó!



Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, trong ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.



“Nhược Phong, Mộ Thần chỉ là một nhị tinh võ linh, Diệp Thạch cũng chỉ là nhất tinh, nếu thật sự là như ngươi nói người nọ là bát tinh võ linh, vậy hai người kia liên thủ cũng không thể là đối thủ của đối phương!” Chênh lệch quá lớn!



Trang Du đồng tình, thương hại nhìn Lam Nhược Phong. Lam Nhược Phong nhịn không được mà cười khổ trong lòng, hắn lúc này tại trong mắt Trang Du chính là một tên điên bị kích thích quá độ, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ đi?!



Lục Nghiêu híp mắt nhìn Lam Nhược Phong, hỏi: “Ngươi nói ngươi được Mộ Thần cùng Diệp Thạch cứu? Vậy bọn hắn hiện tại ở đâu?”



Lam Nhược Phong nguyên bản không muốn nhiều lời thêm với Lục Nghiêu, nhưng mà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng trả lời: “Bọn họ hiện tại đang ở Vân Thanh sơn. Bọn họ đã mở ra được một cái bảo khố của trận pháp tông sư, đạt được không ít chỗ tốt, trong đó có một bộ công pháp trong hai mươi bốn viên Dạ minh châu, thập phần trân quý.”



“Nhẫn không gian của tên đồ tể kia cũng tới tay hai người kia, liền tính kế tiếp hai người kia cái gì cũng không làm thì hẳn là cũng đã thu hoạch xa xỉ.”



“Lúc chúng ta rời đi thì tựa hồ là bọn họ đang muốn mở ra cái trận pháp thứ ba. Nếu bọn họ thật sự mở ra được, vậy không biết có thể đạt được cái thứ gì nghịch thiên không nữa.”



Trang Du nghe mà ngạc nhiên, trên mặt Lục Nghiêu cũng hiện lên vài phần ghen tị.



Lục Nghiêu híp mắt, Lam Nhược Phong ngay từ đầu căn bản không muốn để ý tới hắn, hiện tại lại bày ra một bộ biết sẽ nói hết, người này là muốn mượn đao giết người sao?



Nhẫn không gian của Ân Tung cư nhiên rơi xuống trên tay Mộ Thần? Đồ vật khác thì không sao, chỉ là nếu hóa huyết đại pháp của ma đạo truyền thừa mà hắn đạt được bị thất lạc thì sẽ phiền toái.