Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 168 :
Ngày đăng: 15:04 18/04/20
Diệp Thạch kích động bắt lấy tay Mộ Thần, tay Mộ Thần bị Diệp Thạch nắm có chút đau.
“Có lời đúng không? Hồi tiền đúng không?” Đôi mắt Diệp Thạch sáng rực hỏi.
Mộ Thần cười trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là lời, hồi tiền.”
Tuy rằng hơn mười khối nguyên thạch trước đó đều không ra được cái gì, nhưng khối cuối lại cắt ra một thanh pháp khí, như vậy không cần tính toán, chỉ nhìn vào linh quang mà cây búa này phát ra, cho dù so với pháp khí lục cấp thì cũng không kém hơn bao nhiêu!
“Thật tốt quá, chúng ta hồi tiền.” Diệp Thạch vui vẻ nói.
“Chẳng những hồi tiền, còn kiếm thêm rất nhiều, ta đã sớm nói qua mà, Thạch Đầu có ánh mắt rất tốt.” Mộ Thần cũng cười nói.
Diệp Thạch siết chặt tay, thầm nghĩ, chuyện Trang Du có thể làm được, hắn cũng có thể làm được.
Diệp Thạch đôi mắt lòe lòe sáng lên nhìn cây búa, vươn tay đi cầm.
“…” Tâm Diệp Thạch lộp bộp trầm xuống, quá nặng, hắn không cầm lên được!
Mộ Thần nhăn mày nhìn Diệp Thạch, hắn có dự cảm không tốt lắm: “Không sao chứ?”
Diệp Thạch lắc đầu trả lời: “Không sao.” Không di chuyển nó được, làm sao bây giờ? Không động được nó vậy là không mang đi được, mở được một tuyệt thế kỳ trân mà lại không mang được, không thảm đến mức đó đi?
Mộ Thần vươn tay thử nhấc cây búa lên, cũng không động, Mộ Thần hơi nhíu mày, không ngờ cái thứ quỷ này nặng như thế.
“Hai vị tiểu ca, nếu hai ngươi không mang đi được, vậy không bằng bán cây búa cho Đổ Thạch Phường chúng ta đi, ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt, năm triệu được không?” Một trung niên nam tử thân cẩm phục đi ra hỏi.
Diệp Thạch nhíu mày từ chối: “Không được.”
Năm triệu mà đã muốn mua thứ vũ khí hắn không nhấc lên được sao? Nằm mơ đi! Hắn vẫn còn chưa gặp qua cây búa nào nặng như vậy đâu.
Tuy Diệp Thạch không có nhiều kiến thức, nhưng hắn cũng biết, cái thứ mà hắn vừa mở ra tuyệt đối không chỉ năm triệu.
Tài liệu luyện khí lục cấp trên đời này rất hiếm, lục cấp luyện khí sư cũng như lông phượng sừng lân* vậy, võ hoàng muốn có một kiện binh khí tiện tay thì rất khó khăn. Pháp khí này của hắn cũng không biết cấp bao nhiêu, nhưng nó tuyệt đối có thể so sánh với lục cấp pháp khí, năm triệu đã muốn mua? Cảm thấy hắn ngốc lắm sao!
*lông phượng sừng lân: chỉ những thứ quý hiếm
Trung niên nam tử nhíu mày nhìn Diệp Thạch, nói lời thấm thía: “Tiểu ca, năm triệu đã không ít rồi, lòng người không đủ như rắn nuốt voi, làm người phải hiểu nên một vừa hai phải, phải biết thoả mãn.”
Mộ Thần siết chặt tay nhìn trung niên nam tử, trong lòng hiện lên sát khí, đối phương đây là muốn ép mua ép bán?
Diệp Thạch nhíu mày, ngữ khí của đối phương rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại lộ ra một cỗ âm trầm, làm cho người khác rất không thoải mái.
“Năm triệu quá ít, còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu.” Diệp Thạch không vui nói thầm.
Hùng Uy lấy ra thẻ nguyên thạch đưa cho Diệp Thạch, nói: “Năm triệu trong đây.”
Mộ Thần tiếp nhận thẻ nguyên thạch, sau đó chuyển một triệu tới thẻ Diệp Thạch, “Sư phụ, ta thu ngươi trước một triệu, về phần bốn triệu còn lại, ngươi có thể thiếu, sau này trả.”
Hùng Uy liếc mắt xem thường, nghĩ thầm tên đồ đệ nhà mình thật ngu xuẩn, không phải nên nói là “ta thu ngươi một triệu, bốn triệu còn lại thì miễn” sao?
Diệp Thạch nhìn động tác của Mộ Thần, không có ngăn trở, chỉ nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngươi nên nhớ là còn thiếu chúng ta bốn triệu đó! Ngươi phải nhanh trả đó nha!”
Hùng Uy: “…”
“Sao?Ngươi sợ ta quỵt nợ hả?” Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy!”
Hùng Uy bị câu “Đúng vậy!” của Diệp Thạch làm tức giận sôi lên.
“Ta là võ hoàng đó! Ta có thể quỵt ngươi được sao?” Hùng Uy nghiến răng nói.
Diệp Thạch cắn môi, do dự nói: “Cái này...cũng có thể lắm.”
Hùng Uy: “…”
Hùng Uy nổi giận đùng đùng đi về phía trước, Cơ Phi Diễm mở mắt nhìn, nhịn không được mà hỏi: “A Uy, ngươi vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Diệp Thạch nói với theo: “Tiền bối, ngươi nên cẩn thận một chút, coi chừng bị yêu thú làm thịt đó.”
Hùng Uy tức giận quay lại trừng Diệp Thạch, “Ta nếu như bị yêu thú làm thịt, liền không còn người trả nguyên thạch cho ngươi, phải không?”
Diệp Thạch chỉ dám thầm nói đúng.
Mộ Thần cười cười, nói: “Sư phụ, Thạch Đầu thật sự rất lo lắng an nguy cho ngài.”
Hùng Uy tức giận hừ lạnh một tiếng, Diệp Thạch có chỗ nào là lo lắng an nguy của hắn, hắn chỉ lo lắng về nguyên thạch mà thôi!
… …
Chuyện Diệp Thạch mở ra pháp khí có giá trên trời được nhanh chóng lan truyền, mà chuyện Trang Du mở được Minh Tâm Ngọc thì rất nhanh liền bị quên lãng.
Diệp Thạch nhất thời thành nhân vật phong vân, một đám dân cờ bạc lại rục rịch dưới sự kích thích của Diệp Thạch.
Còn người theo bản năng lưu ý về tin tức của Mộ Thần và Diệp Thạch – Trang Du, hắn tất nhiên cũng nhận được tin tức đó. Trong nháy mắt Trang Du nghe được tin tức, trong lòng hắn vô pháp ngăn chặn một cỗ hận ý đối với Diệp Thạch.