Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 171 :

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Nữ nhân viên tiếp tân nơm nớp lo sợ tiễn Diệp Thạch và Mộ Thần ra công hội, trong mắt nàng tràn đầy khiếp sợ và sùng bái.



“Thật sự là quá kinh người, không ngờ cả hai đều thông qua nghiệm chứng ngũ cấp trận pháp sư!”



“Hai vị kia rốt cục đã học trận pháp như thế nào vậy!”



“Trong hai thiếu niên đócó một người có được Linh Văn Nhãn.Linh Năn Nhãn quả nhiên là thứ nghịch thiên!”



“Hai người kia nhất định đã đạt được truyền thừa của trận pháp sư nào đó! Nếu không thì cho dù tư chất xuất sắc nhưng lại không có truyền thừa, thì cũng không có khả năng trở thành ngũ cấp trận pháp sư sớm như thế.”







Bùi Nhã khiếp sợ nhìn theo bóng dáng hai người, cắn môi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.



Bùi Thành vỗ vai Bùi Nhã an ủi: “Nhã Nhi, nếu cháu cứtừng bước từng bước đặt dấu chân xuống, chưa chắc cháu sẽ kém hơn hai người họ đâu.Không nên nhìn sự vật hoặc con người chỉ bằng biểu hiện bên ngoài, có rất nhiều thiếu niên thiên tài đều từ từ mai danh ẩn tích.”



Bùi Nhã ngẩng đầu, có chút mờ mịt hỏi: “Thật ạ?”



“Tất nhiên rồi!” Bùi Thành gật đầu.



Lâu Thanh nghe thấy lời Bùi Thành an ủi Bùi Nhã, bên miệng nổi lên một tia cười lạnh, nhìn theo thân ảnh Mộ Thần và Diệp Thạch, trong mắt xẹt qua vài tia cổ quái.



Ra khỏi công hội trận pháp sư, Diệp Thạch kiểm tra thẻ nguyên thạch trên tay, đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.



“Sao vậy?” Mộ Thần lo lắng hỏi.



“Có mười triệu nguyên thạch đượcchuyển tới.” Diệp Thạch chớp chớp đôi mắt.



Mộ Thần sửng sốt, “Thật hả?”



Diệp Thạch gật đầu liên tục, thần tình vui sướng, rồi lại có chút bất an, “Đây là giải thưởng ai treo vậy?Lượng nguyên thạch này quá lớn rồi, có phải là bẫy rập gì không?”



Không ngờ thật sự có được mười triệu, nếu sớm biết chỉ giải đề thôi mà có thể kiếm nhiều như vậy, bọn họ còn cần phải liều chết liều sống chạy đi giết yêu thú làm gì? Nguyên thạch này cũng không khỏi dễ kiếm quá đi.



Mộ Thần híp mắt như có điều suy nghĩ, “Quản nhiều như vậy làm gì. Nếu đã cho mình, vậy đó chính là của mình.”



Diệp Thạch gật đầu, “Cũng đúng.” Có bẫy rập hay không thì nói sau, dù sao nguyên thạch cũng không phải là giả.



Diệp Thạch vừa mới thu được tiền thưởng xong, một con chim đưa tin liền đậu trước mặt hai người.



Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, Diệp Thạch gỡ xuống ngọc phù trong miệng con chim rồi đọc.
Hùng Uy biến sắc, nói: “Ngươi kể cho ta việc này từ đầu tới đuôi đã.”



Mộ Thần gật đầu, kể lại sự tình từ đầu tới đuôi.



Hùng Uy nhíu mày, “Trên đời không có bánh nhân thịt nào rơi miễn phí cả, có thể trận pháp này là có người lấy tới câu cá.”



“Câu cá?” Diệp Thạch nghi hoặc hỏi.



Hùng Uy gật đầu, “Đúng vậy! Ta nghĩ người treo giải thưởng có khả năng đã tìm được mật độngnào đó, mà cái mật động này lại bị trận pháp ngănlại, đối phương cần có trận pháp sư để mở ra trận pháp.”



Diệp Thạch ngẩn người, hỏi: “Cho nên, đối phương nhìn trúng convà Mộ Thần?”



Hùng Uy gật đầu.



“Trận pháp mà con và Mộ Thần nhìn thấy hôm nay, tựa hồ là lục cấp trận pháp, con chỉ có thể nhìn ra đại khái, con cảm thấy đối phương tìm lục cấp trận pháp sư thì tốt hơn.” Diệp Thạch suy nghĩ rồi nói. Cái trận pháp kia nhìn như đơn giản, kỳ thực lại rất phức tạp, mà câu trả lời của y thật ra có chút đơn giản.



Hùng Uy bất đắc dĩ nói: “Các ngươi thích hợp hơn lục cấp trận pháp sư, biết sao không?”



Diệp Thạch khó hiểu nhìn Hùng Uy.



Hùng Uy quét nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, nói: “Thứ trận pháp này tương đối khó học, lục cấp trận pháp sư rất ít, huống chi, người có thể trở thành lục cấp pháp sư, thực lực đều thập phần cao cường. Nếu đối phương thật sự tìm được một cái mật động có trận pháp bảo hộ, như vậy trận pháp thuật của đối tượng hợp tác mà hắn muốn tìm phải càng cao càng tốt, nhưng thực lực lại phải càng thấp càng tốt, ngươi nói coi, hai người các ngươi có phải là rất thích hợp không?”



Diệp Thạch căng thẳng hỏi Hùng Uy: “Hùng tiền bối, ngài cảm thấy đối phương sẽ giết người diệt khẩu?”



Hùng Uy lắc đầu, “Ta không biết, nếu đối phương có lương tâm, vậy khi thật sự tìm được cái gì đó tốt, hắn có khả năng sẽ phân chút canh cho các ngươi, nhưng đương nhiên cũng có khả năng càng lớn là…” Đối phương sẽ lợi dụng hai người một phen, rồi giải quyết gọn hai người.



“Ta thấy, hai ngươi có khả năng đã bị đối phương theo dõi.”



Mộ Thần khoanh tay, sắc mặt có chút tối tăm, “Việc này chúng ta tạm thời không cần dính vào.”



Đối phương tùy tay đã treo một giải thưởng mười triệu, có thể thấy rằng tài lực đối phương rất hùng hậu, hơn nửa đã là cao thủ võ hoàng. Thực lực của bọn họ kém rất xa, họ cũng không có tư cách nói chuyện ngang hàng với đối phương.



Diệp Thạch gật đầu.



Hùng Uy híp mắt, “Nếu hai ngươi không tính tiếp nhận bút sinh ý này, vậy hai ngươi tốt nhất không được rời khỏi ta, chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, ta lập tức mang hai ngươi rời đi.”



Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, gật đầu, cùng lên tiếng đáp lời Hùng Uy, “Vâng!”



Diệp Thạch từ chối cửa cơ duyên này, đối phương cũng không có động tác khác, tựa hồ đã vứt hai người ra sau đầu. Mà ngày hội đấu giá rất nhanh đã tới.