Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 181 :

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Ninh Hoài nhìn Cừu Phong còn đang đau lòng hối hận, trong mắt đầy đồng tình, nhưng lòng lại vui sướng khi người gặp họa.



Tên Cừu Phong này rất kiêu ngạo, tuy rằng không nói rõ, nhưng lại nơi chốn lộ ra biểu tình khinh thường đối với việc bọn họ hơn một năm mà không có bắt được Mộ Thần Diệp Thạch. Mà bọn họ lại không thể nói Mộ Thần và Diệp Thạch lợi hại cỡ nào, như vậy sẽ tăng chí khí cho địch, giảm đi uy phong của phe mình, họ chỉ có thể chịu đựng.



Đã tự thể nghiệm sự cường hãn của Mộ Thần Diệp Thạch rồi, cái tên này hẳn là đã biết hai tên nhóc kia khó đối phó bao nhiêu.



Ninh Hoài nhìn thoáng qua Mộ Thần Diệp Thạch đang vui vẻ trong quầng sáng, tuy rằng thực lực hai tên nhóc này hơi yếu, nhưng xác thực là không ít thủ đoạn!



“Cừu đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Ninh Hoài đầy thân thiết hỏi han.



“Chuyện Mộ Thần có dị hỏa, vì sao các ngươi không sớm nói với ta??” Cừu Phong nâng mắt lên, biểu tình dữ tợn chất vấn.



Cừu Phong giật mình nhớ tới, trên khối ngọc giản chỉ cách dưỡng Thôn Hỏa Trùng mà mình có được từng đề cập tới, uy lực của Thôn Hỏa Trùng tuy rằng cực lớn, nhưng dị hỏa lại là khắc tinh của loài này, Thôn Hỏa Trùng có thể cắn nuốt đủ loại hỏa diễm, lại không cắn nuốt được dị hỏa. Bởi vì mấy năm nay hắn sử dụng Thôn Hỏa Trùng cơ hồ chưa từng bị thiệt, liền vứt chuyện này ra sau đầu.



“Ngươi cũng không có hỏi!” Ninh Hoài cau mày nói, hơn nữa, Mộ Thần có dị hỏa cũng không phải là chuyện bí mật! Tự tên Cừu Phong đó không chuẩn bị chu toàn, có thể trách ai.



Hơn một năm này, bọn họ chỉ chú ý nhiều tới trận pháp thuật của Mộ Thần, còn dị hỏa thì thật đúng là không chú ý lắm.



“Mộ Thần, dị hỏa của ngươi sắp thăng lên lục cấp à?” Diệp Thạch quan sát ngọn lửa trên tay Mộ Thần, tò mò hỏi.



Mộ Thần gật đầu trả lời: “Đúng là sắp lên lục cấp.”



“Tiền bối, cái loại trùng này ngài còn có không? Ngàithả ra thêm một chút đi. Càng nhiều càng tốt nha!” Diệp Thạch nghiêng đầu mong đợi nhìn Cừu Phong.



Cừu Phong thấy Diệp Thạch đang tràn đầy chờ mong nhìn mình, hắn lại hộc ra một búng máu.



“Không phải nói là, võ hoàng đều là những người đã nhìn quen mưa gió, dù đứng trước thái sơn thì mặt cũng sẽ không đổi sắc sao? Sao lão gia hỏa này cứ luôn hộc máu hộc máu miết vậy? Tâm cảnh quá kém rồi.” Diệp Thạch cổ quái nói.



Mộ Thần mỉm cười, đầy khinh miệt liếc nhìn Cừu Phong một cái, nói: “Có lẽ lão gia hỏa này là nhờ vận cứt chó mới lên được võ hoàng, tâm cảnh không được tốt cũng là đương nhiên.”



Diệp Thạch gật đầu, giọng nói đầy cảm khái: “Căn cơ không vững thì sớm muộn gì cũng sẽ ăn mệt…”



Cừu Phong nghe được mấy câu trò chuyện của Mộ Thần Diệp Thạch, lại phun ra thêm một búng máu.




Mộc Hạc gật đầu, “Như vậy, làm phiền các vị.”



“Làm sao đây?” Diệp Thạch trừng mắt nhìn, bối rối hỏi Mộ Thần.



Mộ Thần cắn răng, “Ta cũng không biết. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ít nhất chúng ta còn có thời gian hơn một năm để suy nghĩ, xem xét đã rồi bàn lại.”



Diệp Thạch hơi bất an nhấp nhấp môi, hơn một năm! Nếu như bọn y có thể trong khoảng thời gian này thăng lên võ hoàng, như vậy cũng không cần sợ hãi những người này nữa, nhưng bọn y nào có bản lĩnh thăng lên võ hoàng trong thời gian chỉ hơn một năm được!



… …



Thánh Tinh học viện.



“Cũng đã hơn một năm rồi, đến tột cùng thì Mộ Thần Diệp Thạch đã chạy tớiđâurồi?”



“Ai biết được! Thời gian dài như vậy mà mặt cũng không lộ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi!”



“Ngươi không muốn sống nữa à! Lời này đừng để choKinh tiền bối nghe thấy, coi chừng hắn đánh chết ngươi!”



“Nhưng vốn là vậy mà, thời gian đã lâu như vậy rồi...”



“Hùng tiền bối vẫn chưa trở lại, chắc là còn chưa buông tha đâu.”



“Mộ Thần và Diệp Thạch là thiên tài như thế, nếu chết thì cũng quá…”



“Thiên tài tráng niên mất sớm còn ít à, nghĩ lại đi, trong bí cảnh năm đó chính là đã chết một võ linh bát tinh, ba võ linhtứ tinh đó, những người đó cũng đều là thiên tài!”



“Ta cảm thấy Mộ Thần Diệp Thạch không có khả năng chết, nói không chừng họ còn đang ở đâu đó phát tài ấy.”



“Ngươi nghĩhayquá nhỉ, nếu thật sự đang phát tài ở đâu thì vì saokhông có tin tức gìtruyền ra?”



“Có lẽ là không truyền ra đượcthì sao!”