Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 184 :
Ngày đăng: 15:04 18/04/20
“Kinh huynh, vị đồ đệ này của ngươi đúng là phi thường!” Hoa Xu cảm thán.
Ban đầu nghe nói Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích, hắn còn tưởng rằng hai đứa nhóc kia đã chết, lại không nghĩ tới…
Kinh Sí Diễm cười bất đắc dĩ: “Hiện tạikhông có gì phi thường cả, có thể sống đượcmới là phi thường.”
“Cũng phải.” Hoa Xu gật đầu đồng ý.
Nghe nói hai tên nhóc kia như con chuột tránh trong một cái thất cấp trận pháp, bên ngoài có một đống võ hoàng, võ vương chảy nước miếng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ còn chờ phá được đại trận thì sẽ đi vào lột da hai đứa, ngẫm lại cũng thật khủng bố, không biết hai tên nhóc kia ở trong đại trận có thể ngủ được hay không.
“Ôi, hai tên nhóc này quá to gan rồi.” Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Xu cười khổ, người mà Mộ Thần và Diệp Thạch đắc tội có rất nhiều, đã vậy trong đó còn rất nhiều người đều là cao thủ có cấp bậc như hiệu trưởng, cho dù hiệu trưởng đi tới giúp thì cũng không làm nên chuyện gì. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, lá gan của hai đứa nhóc kia thật là… làm người ta xấu hổ!
“Hy vọng hai đứa nó phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp.” Hoa Xu nói.
Kinh Sí Diễm nheo mắt, nếu Mộ Thần và Diệp Thạch có thể tránh được đại kiếp nạn này, như vậy, tiền đồ hai người tất nhiên sẽ bất khả hạn lượng*!
*bất khả hạn lượng: không thể đo lường
“Kinh tiền bối!” Kinh Sí Diễm về lại biệt viện, gặp được một vị khách nhân.
“Mộ đạo sư, sao ngươi lại tới đây?” Kinh Sí Diễm hỏi Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong đang nhăn chặt mày, thấy Kinh Sí Diễm đã về, lập tức đứng lên chắp tay hỏi: “Kinh tiền bối, nghe nói tiền bối tính đi tới bí cảnh võ tông kia?”
Kinh Sí Diễm gật đầu trả lời: “Đúng là thế.”
Mộ Viễn Phong vội vàng hỏi: “Ta có thể đi cùng Kinh tiền bối không?”
Kinh Sí Diễm hít nhẹ một hơi, nói: “Mộ Thần và Diệp Thạch gây rachuyện quá lớn, ngươi có biết không, giờ có rất người tính bắt ngươi đi để uy hiếp Mộ Thần! Chỉ làbọn họ ngại mặt mũi của Thánh Tinh học viện nên mới không hề ra tay.”
Mộ Viễn Phong cúi đầu nở nụ cười khổ, người phụ thân này như hắn hiện tại đối với Mộ Thần mà nói, chính là gánh nặng.
“…Như vậy, làm phiền tiền bối chiếu cố tới Thần nhi và Diệp Thạch.” Mộ Viễn Phong thở dài nói.
Kinh Sí Diễm nghiêm túc nói: “Nếu như ta tới được, ta nhất định sẽ tận khả năng giúp hai đứa nó.”
“Có những lời này của tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích.” Mộ Viễn Phong nói đầy chân thành.
Trong lòng Kinh Sí Diễm cười khổ, hai tên nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch này gây ra chuyện quá lớn, Hùng Uy tiền bối ở chỗ đó đều phải cải trang mới đục nước béo cò, kỳ thật hắn tới nơi đó cũng không được tác dụng bao nhiêu.
Mộ Hồng rũ mắt, năm đó vị Mộ Thần đệ đệ kia ngu không ai bằng, chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, không biết khi nào thì lại trở nên túc trí đa mưu, tâm ngoan thủ lạt, thiếu niên anh tài như bây giờ, nhớ lại quá khứ của Mộ Thần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá khó tin.
“Thần nhi vẫn còn chưa có tin tức, chắc là nhị thúc cháu đang rất lo lắng!” Mộ Kha thở dài.
… …
Bí cảnh.
“Mộ Thần, ngươi đang nhìn gì thế?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
“Mộc Hạc đã quay lại.” Mộ Thần nhìn hình ảnh trên tường, ngữ khí đạm mạc.
Diệp Thạch cắn môi, trong mắt hiện lên vài phần khó chịu, “Không ngờ hắn lại bình an quay về, nếu nhưhắn ngoài ý muốn chết ở bên ngoài thì tốt rồi.”
Mộ Thần cười khổ, muốn một cường giả cấp bậc như Mộc Hạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Một hồi nữa lão gia hỏa kiađến, khẳng định lão ta sẽ chomấy tên thiêu thân xuất hiện trước.” Diệp Thạch nhướng mày nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Không sai, Mộc Hạc muốn liên hợp một đám võ hoàng lại để bố trí Đoạt Tinh Trận, những người liên thủ sẽ được chiađồ trong bí cảnh.”
“Lão ta không sợ những người này sẽ đổi ý sao?” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.
Mộ Thần nhún vai, “Bọn họ sẽ ký kết khế ước liên thủ.”
Diệp Thạch gật đầu “A.” một tiếng. Cứ như vậy, chuyện này chỉ sợ sẽ càng không xong.
“Đúng rồi, Hùng tiền bối cũng là võ hoàng,Hùng tiền bối sẽ không bị mời vào liên thủ chứ?” Diệp Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì liền hỏi.
Mộ Thần lắc đầu, “Không có.”
Võ hoàng sao có thể bỗng dưng toát ra một người? Vì sợ người khác nghi ngờ, Hùng Uy đã ngụy trang thành một võ vương, đại sự mà đám người Mộc Hạc thương nghị, Hùng Uy chỉ là một “võ vương”, tất nhiên là không được mời vào.
“Không à?” Diệp Thạch hơi thất vọng nói: “Ta còn tưởng rằng Hùng tiền bối sẽ đánh vào trong địch nhân, Hùng tiền bối vẫn chính trực như vậy.”
“Không có liên quan gì tới chính trực cả, đánh vào trong địch nhân không phải là chuyện dễ dàng.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Cũng đúng, nếu Hùng tiền bối trà trộn vào mà lại bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị đánh thành ngốc luôn.”
Mộ Thần cười khổ, Hùng Uy cho dù thế nào thì cũng là võ hoàng, bảo mệnh chắc là không thành vấn đề, người cần lo lắng sẽ biến thành ngu ngốc hẳn là hắn và Diệp Thạch mới đúng.