Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 191 :

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Vân sơn vắng lặng, bỗng có mười mấy tu luyện giả trẻ tuổi bước vào khu núi rừng này.



Tư chất của đoàn người này đều không tồi, đều là đệ tử của Diệu Thiên học viện ở Lạc Nguyệt đế quốc.



“Không thể đi tới phía trước nữa, phía trước chính là vùng cấm, nơi đó có yêu thú vương cấp, quá nguy hiểm.” Đi đầu là một thiếu niên bạch y, hắn nghiêm túc nói.



“Học trưởng, ta nghe nói vùng cấm đó có một con Bạch Văn Hổ Vương rất kiêu ngạo!”



Thiếu niên bạch y gật đầu nói: “Đúng thế. Con hổ kia rất hung dữ, một khi có người bước vào lãnh địa của nó, nó sẽ không chút do dự mà xông tới ăn thịt người, trước kia có mấy vị võ giả xâm nhập lãnh địa của nó, sau đó đã bị nó ăn thịt.”



Vài người đang nói chuyện, bỗng truyền đến một trận hoan hô.



“Lâm sư huynh giết được một con Song Vĩ Báo kìa!”



“Woa! Lâm sư huynh thật là lợi hại.”



“Lâm sư huynh đúng là kỳ tài ngút trời!”



Những tiếng bàn luận vang lên bên tai mọi người.



Thiếu niên bạch y quay đầu lại, hơi hâm mộ nói: “Lâm Nhạc sư đệ thật là lợi hại! Mới chỉ mười bảy mười tám tuổi mà đã là võ linh thất tinh rồi.”



“Đúng là Lâm Nhạc sư đệ rất lợi hại, nhưng ta thấy, Mộ Thần và Diệp Thạch của Thánh Tinh học viện mới đúng là nghịch thiên, hai bọn họ năm ngoái được võ tông truyền thừa, còn trẻ mà đã thăng cấp lên võ vương, những cao thủ khác đều theo không kịp.” Một nữ tử thanh y đầy sùng bái lên tiếng.



“Ta cũng có nghe tới, nghe đồn là hai người họ dưới sự vây công của một đám võ hoàng, vẫn như cũ có thể chạy thoát.”



“Ta nghe nói, bởi vì bọn họ đắc tội rất nhiều người, ngay cả Thánh Tinh học viện cũng không dám về, sau khi ra khỏi bí cảnh thì liền đi loạn, năm hồ bốn biển đều là nhà.” Một nữ tử lục y tiến lên nói.



“Hai người họ được truyền thành vô cùng kì diệu, nghe nói lúc họ biến mất, Mộ Thần đã là võ vương tam tinh, hơn nữa lại là trận pháp sư lục cấp, hiện giờ cũng không biết đã là trình độ gì rồi.”



“Lúc trước Mộ Thần và Diệp Thạch giết không ít võ hoàng, nghe đồn là mấy năm nay cũng có võ hoàng đuổi giết bọn họ, nhưng đều thất thủ.”



“Ta cảm thấy lời đồn hơn phân nửa là nói quá sự thật, Thánh Tinh học viện chẳng qua chỉ là học viện trong một quốc gia nhỏ, diện tích còn không lớn bằng một phần năm Lạc Nguyệt đế quốc của chúng ta, cái loại quốc gia như thế thì có thể có được nhân tài gì chứ.” Một thiếu nữ hồng y lắc cây roi trên tay, khinh thường nói.



“Hồng Lăng, ngươi đừng có nói như vậy, tuy rằng Huyền Phong đế quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng có được một, hai thiên tài thì cũng là chuyện có thể.”



Vài người đang nói chuyện, bỗng có một con hổ màu trắng từ từ bước tới.



Trên lưng con hổ có một vị thiếu niên, trên đỉnh đầu y có một đám ong màu vàng kim đang ong ong bay loạn.
“Thạch Đầu, ngươi đangphá gì đấy?” Bỗng một giọng nói thanh lãnh truyền tới.



Nghe được lời Mộ Thần nói, Diệp Thạch hơi ngượng ngùng thè lưỡi.



Đám đệ tử chợt nhìn thấy một con phi điểu lửa đỏ đang chậm rãi vỗ cánh, dừng lại trên không trung, trên lưng phi điểu có một nam tử diện mạo tuấn dật nhưng vẻ mặt thanh lãnh đang đứng.



“Conchimkia có phải là con yêu thú Xích Viêm Điểu vương cấp trong khối lãnh địa bên cạnh không?”



“Không sai, chính là conXích Viêm Điểu này, nghe nói con Xích Viêm Điểu kialà doPhượng Linh sinh ra, là dị chủng.”



“Hai người nàyrốt cuộc là ai? Thuần thú sư ư?”



“Hai người này nhìn thật trẻ!”



Phi điểu lửa đỏ chậm rãi hạ cánh, Mộ Thần nhảy xuống từ trên lưng Xích Viêm Điểu.



Diệp Thạch gãi đầu nhìn Mộ Thần, có hơi ngại ngùng nói: “Tụi tiểu Kim không có nguyên thạch để ăn, lúc nào cũngồn ào, ta cũng không có cách nào,chỉ có thể tìm người khác mượn một chút nguyên thạch.”



Mộ Thần nhìn đàn Thôn Thiên Phong kia, hít nhẹ một hơi, “Khẩu vị của tụi nó lại lớn hơn rồi.”



Diệp Thạch vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng.”



Một trăm vạn nguyên thạch trong phút chốc đã Thôn Thiên Phong gặm sạch sẽ, Mộ Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thạch.



Có mấy thiếu nữ đang đánh giá Mộ Thần, phát hiện thấy bộ dáng Mộ Thần cũng không giống như là thật sự trách cứ Diệp Thạch, mà sủng nịch lại chiếm đa số.



Mộ Thần thảy một bình đan dược cho thiếu niên bạch y, “Viên đan dược kia cho ngươi, hẳn là đủtrả phần nguyên thạch vừa nãy rồi nhỉ.”



Thiếu niên bạch y quét mắt nhìn vào bình đan dược, thấy trong đó là một viên Trúc Linh Đan tứ cấp, hẳn là có thể trợ giúp hắn đột phá lên võ linh tứ tinh, lúc này liền mừng rỡ, vội cảm tạ: “Đa tạ tiền bối.”



“Gần đây có thành trấn nào không?” Mộ Thần hỏi.



“Có, xuyên qua phiến rừng rậm này là có một thị thành lớn.” Thiếu niên bạch y vội vàng gật đầu trả lời.



Diệp Thạch mở to mắt, vui vẻ nói: “Tốt quá!Tìm được thành thị, chúng ta có thể tìm cửa hàng rút nguyên thạch ra.”



Mộ Thần gật đầu nói: “Phải.”