Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 205 :

Ngày đăng: 15:05 18/04/20


“Chúng ta vừa mới tới liền lập tức nhận được nhiệm vụ, trùng hợp nhỉ!” Hai mắt Diệp Thạch tỏa sáng, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.



Mộ Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thạch, khoanh tay hừ lạnh: “Ngươi thật sự nghĩ đó là trùng hợp à? Chỉ sợ là người ta đã sớm dựa gốc cây đợi chúng ta đấy.”



Diệp Thạch nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Mộ Thần, ý ngươi là họ đã sớm chờ mình?”



Mộ Thần gật đầu, cười lạnh một tiếng, “Con Phong Lang lục dực này hơn phân nửa là đối phương muốn ra oai phủ đầu với mình.”



Trên trán Diệp Thạch nổi lên hắc tuyến, “Chẳng lẽ là đám người đó sợ mình cản trở họ nên cố ý thăm dò mình?”



“Hơn phân nửa là vậy.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.



Diệp Thạch liếc mắt xem thường, buồn bực nói: “Một đám gia hỏa có mắt không tròng! Sớm muộn gì cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của ta!”



“Đám phàm phu tục tử kia sao có thể biết được sự lợi hại của Thạch Đầu!” Mộ Thần cười nói.



Diệp Thạch đắc ý dào dạt: “Đó là tất nhiên.”



Diệp Thạch dùng linh hồn lực quét về đằng xa, vui mừng nói: “Mộ Thần, ta đã nhìn thấy con Phong Lang lục dực kia rồi! Con này nhìn rất đẹp đó nha!”



“Theo truyền thuyết thì trên người Phong Lang lục dực có huyết mạch của thượng cổ yêu thú, máu của nó nhất định có không ít chỗ tốt đối với ngươi.” Mộ Thần khoanh tay nói.



Diệp Thạch gật đầu đáp: “Ừ, con Phong Lang lục dực này nhìn mập mập vầy! Nấu ăn nhất định sẽ rất ngon!”



Mộ Thần: “…” Đến lúc này rồi mà Diệp Thạch vẫn còn không quên ăn.



Mộ Thần dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tốc độ của Phong Lang lục dực rất nhanh, tuy rằng thực lực con Phong Lang kia chỉ ở khoảng nhị tinh, nhưng về tốc độ phi hành thì hẳn là ngay cả bát tinh cũng không so được.” Đó đại khái cũng là nguyên nhân mà những võ hoàng kia bao vây mấy lần cũng đều vô công mà phản.



Diệp Thạch híp mắt cười: “Chỉ là có tốc độ nhanh mà thôi, những tên võ hoàng kia bắt không được, nhưng chuyện đó lại không làm khó ta với ngươi được.”



Mộ Thần gật đầu: “Quả thật. Chúng ta đi xuống thôi.”



Mộ Thần và Diệp Thạch phi thuyền dưới ánh trăng, Phong Lang lục dực cảm nhận được khí tức của bọn họ chỉ ở cấp bậc võ vương, trong đôi mắt màu băng lam đầy khinh thường.



Diệp Thạch nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Phong Lang, trong lòng toát ra một cỗ lửa giận, đám võ hoàng phòng thủ biên cảnh khinh thường bọn họ, bây giờ cả con yêu thú này cũng khinh thường bọn họ.



Một đám ngu xuẩn!



Mộ Thần và Diệp Thạch cùng nhau mỗi người ném ra hai trận vây khốn lục cấp.




Lâm Lạc Phong: “…” Tám tờ mà còn không nhiều lắm? Những võ hoàng bình thường có một tờ là đã rất không tồi rồi, hai tờ thì chính là nghịch thiên, biết không?



“Không phải là ngươi rất thích phù chú này sao? Vậy chia cho ngươi hai tờ đi.” Diệp Thạch rút ra hai tờ phù chú lục cấp đưa cho Lâm Lạc Phong.



Lâm Lạc Phong bị bánh nhân thịt bất thình lình đập trúng đầu, thứ trong tay Diệp Thạch thật sự đều là phù chú lục cấp? Không phải là hàng giả chứ?!



Diệp Thạch nhìn sắc mặt Lâm Lạc Phong không ngừng biến hóa, giơ giơ phù chú trong tay lên hỏi: “Ngươi không muốn sao?”



Lâm Lạc Phong lập tức vươn tay nói: “Muốn muốn muốn!”



Mặc kệ nó có là hàng thật hay là hàng giả, dù sao đều là hàng tặng, không lấy cũng uổng, nếu như là thật, vậy chẳng khác nào mình có nhiều thêm hai cái mạng!



Diệp Thạch giao phù chú cho Lâm Lạc Phong, Lâm Lạc Phong âm thầm kiểm tra liền biết phù chú là thật.



Diệp Thạch cầm sáu tờ phù chú còn thừa quạt quạt, có chút buồn bực nói: “Địa phương quỷ quái này nóng quá đi mất!”



Lâm Lạc Phong nhìn phù chú trên tay Diệp Thạch, tâm nhịn không được mà run rẩy.



Lấy phù chú lục cấp làm quạt, dám xa xỉ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có mình Diệp Thạch.



Diệp Thạch quay đầu lại, nhìn về phía xa xa, “Vị tiền bối tên là Đan Thừa kia đi quá nhanh, vốn ta còn nghĩ đưa cho hắn hai tờ phù chú lục phẩm, nếu hắn đi rồi vậy thì ta đỡ tốn.”



Lâm Lạc Phong: “…”



Mặc dù Đan Thừa đã rời đi, nhưng mà cũng không có đi xa, linh hồn lực vẫn còn dừng ở bên này nghe ngóng.



Nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Đan Thừa thiếu chút nữa hối hận phun ra một búng máu.



Cũng không chỉ có mình Đan Thừa là từ một nơi bí mật gần đó chú ý tình huống bên Mộ Thần Diệp Thạch.



“Vận khí Lâm Lạc Phong thật tốt.” Phương Vân hâm mộ nói.



“Chính xác.” Đoạn Ly ghen tị nói, hai tờ phù chú lục cấp mà lại nói đưa liền đưa, đã sớm nghe đồn Mộ Thần và Diệp Thạch tài đại khí thô, nhưng lại không nghĩ tới tài đại khí thô đến nông nỗi này.



“Đan Thừa đúng là đáng tiếc.” Phương Vân có chút vui sướng khi người gặp họa.



“Ai biểu chứ.” Nghĩ đến Đan Thừa, tâm tình Đoạn Ly nhất thời cân bằng lại một ít