Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 289 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
Bạch Thần Tinh híp mắt, trong mắt hiện lên vài tia lạ, Mộ Thần chỉ luyện mấy viên đan mà đã kinh động tới tháp chủ đan tháp với vị Tịch đại sư lánh đời này.
“Bạch đạo hữu, con rể nhà ngươi thật lợi hại, không ngờ lại đưa cả tháp chủ đan tháp với Tịch đại sư tới đây.”
Bạch Thần Tinh cười: “Đó là do hai vị nể tình thôi, kỳ thật Thần nhi chỉ biết luyện chế một ít đan dược bát cấp cấp thấp, so với Cừu đại sư và Tịch đại sư thì còn kém xa, không coi là gì cả.”
“Lời này Bạch đạo hữu nói hơi quá, luyện dược sư bát cấp mà còn không coi là gì, vậy đám lão già chúng ta đây còn được coilà gì?”
“Tuy rằng hiện tại Mộ Thần mới chỉ là luyện dược sư bát cấp cấp thấp, nhưng mà, tuổi hắn vẫn còn rất nhỏ.”
“Đúng vậy! Từ mấy vạn năm nay, Mộ Thần chính là luyện dược sư bát cấp trẻ tuổi nhất.”
“Mộ Thần trừ đan thuật ra, thì trận pháp, minh văn, phù chú và luyện khí đều không kém, chuyện này mới là khó có được nha.”
“Mộ Thần tài hoa như thế, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng ‘đệ nhất nhân trong lứa trẻ tuổi’, Bạch đạo hữu à, ánh mắt nhi tử nhà ngươi thật sự quá lợi hại!”
“…”
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ khoát tay: “Các ngươi đừng có khen hắn như vậy, may mà hắn không nghe thấy, nếu không chỉ sợ đi đường cũng phải lướt nhẹ, làm gì còn có tâm tư luyện đan.”
Ô Phượng nhìn biểu tình bình chân như vại trên mặt Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ, Mộ Thần có thể đi đường lướt nhẹ hay không thì không biết, nhưng mà, Bạch Thần Tinh đã xác định chắc là đi đường lướt nhẹ rồi kia kìa.
“Thường thì luyện dược sư bát cấp để quen thuộc với một loại đan dược cần phải cóhai ba năm thời gian, không nghĩ tới mới qua chút thời gian mà Mộ thiếu đã bắt đầu thử luyện chế loại đan dược bát cấp thứ hai.”
Bạch Thần Tinh híp mắt, đầy bất đắc dĩ thở dài: “Còn không biết có thể được hay không đâu, nếu như luyện chế thất bại, vậy liền đáng tiếc rồi. Linh dược bát cấp chính là thứ tốt đấy.”
“Thắng bại là chuyện thường, có luyện dược sư bát cấp nào có thể bảo chứng xác xuất thành công trăm phần trăm đâu. Thế nhưng, Nhìn bộ dáng Mộ thiếu thì hẳn là có nắm chắc.”
“Có nắm chắc? Hắn có thể nắm chắc gì chứ? Làm việc mơ mơ hồ hồ, không biết có đan kiếp mà đã luyện chế đan dược bát cấp, mệt cho hắn lúc đang ở trong bụng mẹ còn chưa bị đánh chết.” Bạch Thần Tinh tức giận nói.
Một đám võ tôn: “…” Con ngươi còn không phải cũng không biết có trận pháp kiếp, liền mơ hồ bày ra trận pháp bát cấp đó sao? Khi đó sao không thấy ngươi quở trách gì đi!
… …
Mộ Thần lấy ra một cái đan lô, cái đan lô ban đầu sau khi luyện chế qua hai lần Kim Dương Đan thì đã có chút tổn hại, cái đan lô này là có người tìm được trong bí cảnh đưa tới đổi đan dược với hắn.
Mộ Dung Phong đỏ mắt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Khó trách Mộ Thần không vội vàng một chút nào, thì ra là đã sớm có đường lui.”
Thạch Kinh Thiên châm chước một chút rồi nói: “Gần đây Mộ Thần với Diệp Thạch như đang làm cái gì đó, hẳn là có liên quan tới Liệt Hình Thiên.”
Mộ Dung Phong cau mày nhìn qua Thạch Kinh Thiên, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc ngươi còn cần bao lâu mới tiến vào võ tông đây?”
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên bỗng nhiên đỏ lên, “Chắc là nhanh thôi.”
Mộ Dung Phong tức giận nói: “Nhanh, nhanh?Ngươi luôn cứ nói nhanh, thế nhưngthời gian cũng đãlâu như vậy.”
Thạch Kinh Thiên mím môi, trên mặt tràn đầy sương mù.
Trang Cẩn nhìn thấy bộ dáng Thạch Kinh Thiên như vậy thì bất đắc dĩ nói: “A Phongà, Kinh Thiên đang cố hết sức đấy thôi, ngươi đừng làm khó hắn như thế.”
“Ta có một viên Huyết Long Đan, có lẽ sẽ giúp ngươi đột phá võ tông.” Mộ Dung Phong lạnh nhạt nói.
Trên mặt Thạch Kinh Thiên liền hiện lên vẻ nhục nhã: “Ta không cần, ngươi giữ lại đi.”
Thạch Kinh Thiên siết chặt tay, Mộ Dung Phong coi hắn là tên ngốc sao? Tuy rằng Huyết Long Đan có thể giúp đột phá võ tông, nhưng nó lại là loại đan vắt cạn kiệt tiềm lực của một người để đạt tới mục đích đột phá, Mộ Dung Phong muốn cắt đứt tiền đồ của hắn sao!
Trang Cẩn có chút khó hiểu nhìn Mộ Dung Phong: “A Phong, Huyết Long Đan có thể trợ giúp đột phá võ tông sao?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy sao giờ ngươi mới lấy ra?” Trang Cẩn nhìn qua Thạch Kinh Thiên, “Kinh Thiên, ngươi thật sự không cần sao?”
Thạch Kinh Thiên siết chặt tay, sắc mặt xanh mét. Trên mặt Trang Du nhất thời hiện lên vẻ hoang mang.
“Thôi, nếu Kinh Thiên không cần thì chúng ta cứtừ từ.” Giang Triệu Lâm mở miệng nói.
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng, Thạch Kinh Thiên tối tăm mặt mày cúi đầu.
Trang Cẩn hoang mang nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn Thạch Kinh Thiên đầy vẻ khó hiểu.