Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 303 :

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


Mộ Thần cùng Diệp Thạch nghiên cứu trận pháp, đột nhiên sắc mặt Mộ Thần biến đổi.



Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không hiểu hỏi: “Mộ Thần, sao vậy?”



“Trong Linh Tháp xuất hiện vấn đề.” Mộ Thần nâng mày nói.



Diệp Thạch trừng lớn mắt, “Linh Tháp có thể xảy ra vấn đề gì chứ?” Tháp Linh gần đây ăn ngon, ngủ ngon, rất vất vả mới gầy xuống, giờ ra vẻ lại muốn mập lên.



Lão hổ từ trong Linh Tháp vọt ra, ngay sau đó một tiểu long toàn thân màu đỏ cũng bay ra, Lão hổ bị tiểu long đuổi đến chạy tán loạn.



Diệp Thạch thấy một màn như vậy, nhịn không được mở to hai mắt.



Lão hổ vô cùng bối rối, Diệp Thạch đã quen nhìn thấy một lão hổ không ai bì nổi, nhìn thấy nó chật vật như vậy, không khỏi có chút không quen.



“Tiểu long này từ đâu tới vậy?” Diệp Thạch kinh ngạc hỏi.



Mộ Thần có chút chần chờ nói: “Hình như là lão hổ sinh ra.”



Diệp Thạch trừng lớn mắt: “Cái gì?!”



Diệp Thạch đã từng nghe Mộ Thần nói, quả trứng mà lão hổ ấp có thể sẽ nở ra một sinh vật gì đó, nhưng không nghĩ nó sẽ nở nhanh như vậy.



“Không ngờ còn sinh sớm hơn ta, lão hổ thật lợi hại, thật nhanh, thật nhanh.” Diệp Thạch đầy khiếp sợ nói.



Y chỉ vừa mới hoài thai, “nhi tử” của Lão hổ đã nở ra, còn là sinh long hoạt hổ đúng nghĩa.



Lão hổ nghe được lời Diệp Thạch, nhất thời có xúc động muốn hộc máu.



Diệp Thạch nhìn lão hổ: “Thứ ngươi sinh ra đúng là còn lợi hại hơn ngươi đó lão hổ! Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy mà.”



Mộ Thần: “…”



Lão hổ nhảy lên trên đầu Diệp Thạch, “Nhanh! Tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh lấy máu tưới nó! Nhanh tưới nó đi, tưới chết nó!”



Diệp Thạch do dự nói: “Lấy máu tưới nó có chút không được tốt lắm, nó chính là do ngươi sinh ra, là nhi tử ngươi mà! Hổ dữ không ăn thịt con đâu.”



Lão hổ buồn rười rượi nói: “Tiểu bạch kiểm đại nhân, nó muốn ăn ta, là muốn ăn ta đó!”



Diệp Thạch nhẹ hít một hơi: “Thế sự đổi thay, trước kia ngươi ăn người khác, hiện tại người khác ăn ngươi… Ngươi vậy mà lại lo sợ thứ ngươi sinh ra sẽ ăn thịt ngươi, đúng là vô dụng!”



Lão hổ: “…” Cái gia hỏa đáng giận kia mới không phải nhi tử của nó.



Tiểu hỏa long nhìn lão hổ, ánh mắt đầy vẻ tham lam.




“Ta biết rồi. Ngươi muốn ăn cái này sao? Ta bắt yêu thú, nướng cho ngươi ăn.”



Diệp Thạch gật đầu: “Được!”



Tháp Linh nổi giận nhìn Mộ Thần: “Cái gì? Ngươi muốn nhóm lửa nướng thịt bên trong bản Tháp?”



Mộ Thần bất đắc dĩ nghĩ, thời gian bên trong Linh Tháp chảy chậm hơn bên ngoài, hắn tất nhiên phải lợi dụng thật tốt, hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.



“Đúng thế đó! Ngươi sao lại nhiều chuyện thế, ngươi xem Thư Linh của Thạch Đầu kia kìa, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ngươi không thể học hỏi nó sao?” Mộ Thần thâm sâu nói.



Tháp Linh: “…” Học hỏi con chó săn kia?



“Hay là thôi đi?” Diệp Thạch nói.



Mộ Thần không đồng ý: “Không thể được, không thể để cho con chúng ta bị đói.”



Diệp Thạch nhất thời đỏ mặt.



“Tiểu bạch kiểm, đừng nói là ngươi muốn dùng ta để nướng đó chứ?” Lão hổ đầy bất mãn hỏi.



Mộ Thần gật đầu: “Đoán đúng rồi đấy.”



Lão hổ trợn mắt nhìn Mộ Thần, Mộ Thần cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi nướng không tốt, ta liền ném ngươi cho con ngươi ăn luôn.”



Tiểu hỏa long mãnh liệt mở ra mắt, tràn đầy tham lam nhìn lão hổ, lão hổ liếc mắt nhìn, dùng khuôn mặt tươi cười nói:



“Ta nhất định có thể nướng tốt, nướng chưng nấu xào, cái gì ta cũng làm được, dùng ta để làm nhất định sẽ khiến cho toàn bộ thức ăn trên dưới được nướng chín.”



Diệp Thạch: “…”



“Hy vọng, ngươi thật sự hữu dụng.” Mộ Thần nói.



Lão hổ: “Ta rất hữu dụng.”



Thư Linh dùng một đôi cánh đỡ lấy quyển sách, một biểu tình không nỡ nhìn tiếp.



Tiểu hỏa long nhìn lão hổ một cái, hưng trí hai mắt nhắm nghiền.



Lão hổ vô cùng buồn bực gãi gãi cổ, quái vật đến chiếm địa bàn ngày càng nhiều, tôn nghiêm này cũng phải vứt luôn.



Diệp Thạch: “…”