Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 309 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
“Tháp chủ đại nhân! Tháp chủ đại nhân!” Tháp Linh ai oán gọi Mộ Thần.
“Sao?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.
“Lão đầu kia tiêu hao quá nhiều nguyên thạch trong Linh Tháp, lão đầu đó chính là một tên bại gia!” Tháp Linh vô cùng buồn bực nói.
Mộ Thần bất đắc dĩ, Bạch Thần Tinh đang ở thời kỳ chính trực tráng niên, tới giờ vẫn được coi là một thanh niên tài giỏi, nghe nói Bạch Thần Tinh rất nổi tiếng, là bạn lữ tuyệt vời trong cảm nhận vô số mỹ nữ ở Trung Châu.
Một người như thế ở trong mắt Tháp Linh lại thành một lão nhân, thật sự là…
“Ta biết, xài thì xài, không sao.”
Mặc kệ nói thế nào thì cũng là nhạc phụ đại nhân của mình! Trên thế giới có biết bao nhiêu người nham hiểm, tính tới tính lui, có thể tín nhiệm cũng chỉ có vài người, Bạch Thần Tinh tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng Bạch Thần Tinh lại có thực lực cực mạnh trong những người hắn tín nhiệm.
Tháp Linh buồn rầu bảo: “Ta sao lại bị buộc chung với loại chủ nhân không biết tiết chế như ngươi vậy. Mắt thấy Tiểu Kéo Chân Sau sắp sinh ra, lại còn là hai đứa, ngươi thế mà còn đưa một lão nhân tiến vào, ngươi có biết cái gì gọi là một vừa hai phải hay không! Hả hả hả…”
“Ngươi cũng một vừa hai phải đi, không phải ta đã kiếm cho ngươi rất nhiều linh mạch rồi sao.” Mộ Thần lạnh giọng nói.
Tháp Linh bĩu môi: “Tháp chủ đại nhân nên nhớ câu ‘miệng ăn núi lở’, ngươi phải nhớ kĩ kiếm nguyên thạch, kiếm nguyên thạch, kiếm thêm nhiều nguyên thạch!”
“Biết!” Mộ Thần bực mình nói. Kiếm nguyên thạch, kiếm nguyên thạch, kiếm thêm nhiều nguyên thạch? Thật ra Tháp Linh muốn làm cho hắn lao lực mà chết phải không.
Nhưng mà, hắn hiện giờ xem như trên có lão, dưới có nhi tử, không kiếm nguyên thạch đúng là không được.
Trong Linh Tháp, Bạch Thần Tinh nhắm mắt ngồi trên giường hàn ngọc, vô số nguyên lực trong nguyên thạch dũng mãnh tràn vào thân thể Bạch Thần Tinh. Một quyển sách trận pháp lơ lửng trên đỉnh đầu Bạch Thần Tinh, các loại trận văn bao phủ toàn thân Bạch Thần Tinh.
Quanh thân Bạch Thần Tinh thỉnh thoảng bộc phát ra từng trận kim quang.
Mộ Thần đem thu Tháp Linh về, hết sức chuyên chú vẽ minh văn trên tay.
“Mộ Thần, có mệt không?” Ngay lúc Mộ Thần đang vẽ minh văn thì Diệp Thạch đi đến, thấy Mộ Thần đang bận thì không nhào tới.
“Không sao.” Mấy ngày nay, Mộ Thần trước sau giúp ba người Linh Tộc thăng cấp võ tôn, lần thứ hai trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho mọi người Trung Châu.
Có thêm ba võ tôn, thực lực Bạch gia nhất thời tăng lên.
“Tâm tình của ngươi rất tốt?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, đầy vui vẻ kể: “Vừa rồi Thừa Phong thúc nói muốn khiêu chiến phụ thân.”
Mộ Thần mỉm cười: “Ta thật không ngờ Bạch Thừa Phong tiền bối lại là một nhân vật anh dũng như thế, trước kia ta đúng là xem thường.”
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, bĩu môi: “Cái gì mà anh dũng, không đầu óc thì có!”
Mộ Thần: “…”
“Ta đánh hắn rồi.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt kể.
Mộ Thần tiếp nhận ngọc giản dò xét một chút, vừa lòng nói: “Đa tạ.”
Bạch Thừa Phong không để bụng: “Nhấc tay mà thôi.”
“Là cái gì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Một ít ngọc giản tăng cường linh hồn.” Mộ Thần nói.
“Khu đấu giá Đan Khí Các nhờ ta nói với ngươi, trong tay bọn họ có Tẩy Hồn Phấncùng Ngưng Hồn Phấn.” Bạch Thừa Phong do dự một chút mới nói.
Đôi mắt Mộ Thần sáng ngời, tiếp đó lại nhăn mày hỏi: “Bọn họ muốn cái gì?” Đan Khí Các ở Trung Châu là một tổ chức thương nghiệp rất lớn, trong tổ chức cường giả như mây. Đan Khí Các ở nước ngoài có thể là chi nhánh của nó, nhưng bởi vì cách nhau đã lâu, Đan Khí Các ở Trung Châu và Đan Khí Các ở nước ngoài sớm đã chặt đứt liên hệ.
Biết Mệnh Tộc có khả năng sau khi hắn thăng cấp võ tôn sẽ xuống tay với hắn, trong khoảng thời gian này Mộ Thần cũng không vội đề cao nguyên lực, mà lại dùng càng nhiều thời gian đề cao linh hồn lực cùng rèn luyện thể chất.
“Bọn họ muốn ngươi giúp Đan Khí Các thiếu chủ thăng cấp võ tôn.” Bạch Thừa Phong cười khan nói.
Mộ Thần híp mắt: “Tình huống của thiếu chủ bọn họ thế nào?”
“Từng thăng cấp võ tôn thất bại một lần.” Bạch Thừa Phong nói.
Mộ Thần cười khổ: “Đây là coi ta như thần tiên à?Nếu như phân lượng Tẩy Hồn PhấnvớiNgưng Hồn Phấn không đạt được mười bình, chỉ sợ là không đủ.”
Bạch Thừa Phong suy tư một chút rồi nói: “Số lượng Tẩy Hồn Phấnvới Ngưng Hồn Phấn là có hạn, bên Đan Khí Các kia nói, chỉ cần có thể thành công, giá cả tùy ngươi quyết.”
Diệp Thạch sửng sốt: “Thổ hào nha!”
“Tháp chủ đại nhân, chuyện này rấttốt, rấttốt, thổ hào tốt nhất!” Tháp Linh tràn đầy hưng phấn mà kêu gào đứng lên.
Diệp Thạch chớp chớp mắt: “Đan Khí Các giàu cótới như vậy?”
Bạch Thừa Phong gật gật đầu, nói: “Đó là tất nhiên, Đan Khí Các sừng sững ở Trung Châu, rất có sinh ý, nguyên thạch vô cùng nhiều.”
“Dê béo đã đưa lên cửa, không làm thịt sao mà được.” Ánh mắt Diệp Thạch nóng cháy.
Lão hổ chợt chạy ra: “Tiểu bạch kiểm, ngươi không biết à, gần đây từng đám từngđám dê béo đưa tới cửa, cho dù muốn chặtthịt thì cũng phải chọncon dê nàomập nhất.”
Diệp Thạch ra vẻ sợ hãi cả kinh, vội nói: “Nói đúng, nói đúng.”
Lão hổ đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, ta nói đều là đúng.”
“Đan Khí Các tuyệt đối là dê béo trong dê béo, qua thôn này làm sao biếtcó khách điếm không.” Bạch Thừa Phong vội nói.
Lão hổ nhìn Bạch Thừa Phong: “Lão nhân, ngươi nói tốt choĐan Khí Các như vậy, có phải ăn hối lộ từ Đan Khí Các không?”
Bạch Thừa Phong: “…”