Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 323 :

Ngày đăng: 15:07 18/04/20


Lăng Xuyên tràn đầy bị thương nhìn Khúc Khôn, vẻ mặt như muốn nói: “Ngươi sao lại có thể bạc tình như thế~”.



Khúc Khôn nhìn biểu tình đáng thương trên mặt Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám. Thì ra thế giới này lại có thể hoang đường như vậy, hắn mới là người bị hại cơ mà? Hắn mới là người bị cường đó nha!



Năm đó hắn thiếu chút nữa bị người này đè chết, bây giờ biểu tình của tên kia lại đáng thương như vậy, có lầm hay không đấy?!



Khúc Khôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thạch, quát khẽ: “Thạch Đầu, chúng ta đi.”



Năm đó hắn vất vả lắm mới may mắn sống sót được, lại nói lần trước luận đàm với tên khốn kia, khiến hắn cảm thấy muốn bị ghê tởm đến chết rồi.



Lăng Xuyên bỗng nhiên đưa tay níu lấy Khúc Khôn, ánh mắt u buồn nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi không nhớ ta sao? Ngươi… có từng mơ thấy ta? Có phải ngươi hàng đêm luôn thấy ta trong mộng phải không?”



Khúc Khôn chỉ cảm thấy đầu một trận nóng lên, năm đó hắn và tên này phát sinh cái chuyện đáng xấu hổ thế kia, suốt mấy tháng sau vẫn gặp ác mộng.



Khúc Khôn vẫn luôn mơ thấy hắn bị dã thú dây dưa, dã thú kia liên tục dây dưa với hắn, sau đó, ăn bằng sạch hắn, khiến hắn chết cũng không toàn thây…



“Câm miệng đi!” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi quát.



Lăng Xuyên cười cười: “Chắc chắn phải mơ thấy ta, ta biết ngươi vẫn còn yêu ta thật sâu mà, thật sự ta rất cao hứng.”



Lăng Xuyên trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng thẹn thùng, Khúc Khôn sợ hãi nhìn hắn.



“Ta chỉ vừa nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy ngươi, chỉ là mỗi khi ta tỉnh mộng rồi, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào lại có chút không giống thật.” Lăng Xuyên tràn đầy phiền muộn mê mang nói.



Khúc Khôn mở to mắt, thầm nghĩ năm đó người này không những áp mình đến nửa chết nửa sống mà còn thường xuyên nằm mơ thấy áp mình nửa chết nửa sống!!



Diệp Thạch: “…” Sao tự nhiên hắn cảm thấy ông ngoại thực đáng thương!



Khúc Khôn nghiến răng, mắt to mắt nhỏ trừng cái bộ mặt vô sỉ của “tình thánh” Lăng Xuyên, liên tục hít vào thở ra.



“Năm đó, chỉ là một hồi… hiểu lầm, loại chuyện xuân phong nhất độ này kỳ thật rất bình thường a! Ngươi không cần quá để ở trong lòng, ta cũng không để ở trong lòng.” Khúc Khôn hung tợn nói.



Lăng Xuyên vội vàng nói: “Ta không phải loại nam nhân không biết chịu trách nhiệm!”



Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy không hạ mãnh dược là không được, “Ta kỳ thật có rất nhiều người, có rất nhiều nam nhân cũng có rất nhiều nữ nhân.”



Khúc Khôn vừa dứt câu, Diệp Thạch không kịp khiếp sợ lịch sử tình yêu phong phú của hắn đã bị một luồng sát khí từ đâu đập vào mặt.



Lăng Xuyên nhíu mày, ánh mắt nhìn Khúc Khôn cứ giãn giãn mở mở.



Khí tức trên người Khúc Khôn rất thuần khiết, nếu hắn nói hắn có rất nhiều người là thật, vậy hẳn khí tức trên người phải bị pha tạp đi, đương nhiên chuyện này không phải là sự thật rồi.



Lăng Xuyên bao dung nói: “Ta tin tưởng ta tuyệt đối là người khiến ngươi khắc cố ghi tâm nhất, ta không để ý ngươi có những người khác.”




“Lại bị người ta mắng?” Lăng Trầm tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.



Lăng Xuyên thiết hạ cấm chế, ngoại nhân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cấm chế giữa hai người, Lăng Trầm cũng không biết Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn nói những gì, nhưng nghe nói lúc Khúc Khôn rời đi, sắc mặt âm trầm đến dọa người.



Lăng Xuyên vuốt cằm, thản nhiên cười cười: “Tính tình đối phương có chút lớn, không dễlấy lòng lắm.”



“Thập Thất đệ, không phải ngươi nói sẽ giáo huấn hắn sao?” Lăng Trầm có phần hưng trí hỏi.



Lăng Xuyên không cho là đúng “Sao lại thế? Ta làm sao có thể nói những thứ như thế về hắn? Ngươi chắc là suy nghĩ nhiều quá rồi.”



Lăng Trầm: “…”



……….



Bạch gia.



“Ông ngoại thoạt nhìn tức giận như vậy, có phải các ngươi gặp được Lăng Xuyên?” Mộ Thần quái dị hỏi.



Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy,gặp được một ông ngoại khác, cho nên ông ngoại tâm tình không tốt, nhưng mà kỳ thật ông ngoại kia rất tốt.”



“Tốt? Chỗ nào tốt?” Mộ Thần hỏi.



Diệp Thạch đảo mắt nói: “Hắn đưa thịt nướng cho ta ăn, Trân Tước bát cấp, ăn rấtngon.”



Mộ Thần: “…” Bởi vì cho ăn nên là người tốt? Hắn vốn đang nghĩ về vấn đề đồ ăn cho Diệp Thạch, hiện tại xem ra cũng không cần quá lo lắng nữa.



Diệp Thạch nhìn sắc mặt Mộ Thần, vội vàng nói: “A, ta không phải bởi vì hắn đưa thịt nướng mới nói hắn là người tốt đâu.”



Mộ Thần: “…”



“Ông ngoại kia có nói cái gì không?” Mộ Thần hỏi.



Diệp Thạch gật đầu: “Có,hắn nói năm đó mình quá thô lỗ, thực xin lỗi ông ngoại, hắn nói vẫn luôn rất muốn ông ngoại, hỏi ông ngoại có nghĩ tới hắn không, hắn sẽ chịu trách nhiệm.”



Mộ Thần: “…”



Diệp Thạch nghiêng đầu nói: “Kỳ thật ông ngoại này rất tốt, rất ôn nhu, rất tình thâm ý trọng.”



Mộ Thần nhìn chằm chằm Diệp Thạch, trong lòng không ngừng bốc lên mùi dấm chua nồng nặc, cười gằn một tiếng, “Việc của trưởng bối, tốt nhất hãy để cho trưởng bối tự mình xử lý, chúng ta không cần nhúng tay.”



Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được rồi.”