Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 326 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
Ngoài bí cảnh.
“Bát thúc, sao ngài lại đến đây?” Lăng Trầm thụ sủng nhược kinh hỏi.
Lăng Trầm âm thầm nghĩ, lần trước là Lăng Xuyên, lần này lại là Lăng Mạch. Hai nhân vật phong vân trong gia tộc trước sau lại đây nhìn hắn, từ khi nào hắn biến thành chạm tay có thể bỏng rồi?
“Tới thăm ngươi một chút, với lại chuyện kêu ngươi nói với Thập Thất đệ của ngươi, ngươi đã nói chưa?” Lăng Mạch nhăn chặt mày, có chút vội vàng hỏi.
Lăng Trầm âm thầm ở trong lòng bĩu môi, thầm nghĩ, ngài tới xem ta là giả, đến tìm hiểu Thập Thất đệ mới là thật đi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lăng Trầm vẫn là lộ ra một bộ biểu tình xin lỗi, hồi đáp với Lăng Mạch: “Ta đã nói, nhưng Thập Thất đệ hắn phản ứng bình thường, tựa hồ vô tâm nạp thiếp.”
Lăng Mạch mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Hắn rốt cuộc muốn gì! Đều đã qua nhiều năm như vậy, hắn còn chưa tỉnh mộng sao?Chẳng lẽ hắn liền muốn mộng cả đời như vậy! Sao ngươi không khuyên nhủ hắn?”
“Ta có khuyên, nhưng hắn cũng không nghe ta!” Lăng Trầm cười gượng nói.
“Ngươi có khuyên?Nghiêm túc khuyên?” Lăng Mạch hỏi.
Lăng Trầm cười khổ, hắn chỉ vừa bắt đầu khuyên, mặt Lăng Xuyên liền nhăn lại, hắn nào còn dám tiếp tục khuyên nhủ! Thập Thất đệ phát hỏa thật sự rất dọa người đó!
“Ta ngược lại muốn nghiêm túc khuyên nhủ, nhưngThập Thất đệ hắn cũng không nghe.” Lăng Trầm bất đắc dĩ buông tay nói.
“Hắn là Thập Thất đệ của ngươi, ngươi không thể có tâm hơn với chuyện của hắn được sao?” Lăng Mạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Lăng Trầm thầm nghĩ, trưởng bối trong tộc cũng thật là, không dám phát giận với Thập Thất đệ, liền hướng về phía hắn thả khí, hắn thực vô tội được không?
Thập Thất đệ không thích nạp thiếp, chẳng lẽ hắn còn có thể buộc Thập Thất đệ động phòng cùng người khác sao?
Lại nói, loại sự tình khuyên nhủ Thập Thất đệ nạp thiếp này, nên từ trưởng bối trong tộc ra mặt mới đúng. Trưởng bối trong tộc ra mặt, Thập Thất đệ không để ý tới, liền đem chủ ý đánh tới trên đầu hắn. Hắn đã xuất đầu, lại ngại hắn không có bản lĩnh, khuyên nhủ không được.
“Kỳ thật Bát thúc ngài không cần lo lắng, nói không chừng năm đó Thập Thất đệ tại trong bí cảnh ôm song nhi kia đã mang thai, nói không chừng hắn hiện tại cả tằng tôn cũng có rồi ấy.” Lăng Trầm cười nói.
Lăng Mạch tức giận liếc mắt xem thường: “Thập Thất đệ của ngươi trúng độc nằmmộng xuân, ngươi cũng tin hắn? Nếu thực sự có một song nhi như vậy thì đã sớm tìm được rồi.”
Lăng Trầm nhìn Lăng Mạch đen mặt, thầm nghĩ, ngài rống ta cái gì, ngài có hay thì đi rống với Thập Thất đệ đi! Trưởng bối trong tộc cũng thật là biết bắt nạt kẻ yếu.
Cảnh Lập Phong hít sâu một hơi, nói: “Vô xảo bất thành thư.”
Nếu hắn suy đoán không lầm, như vậy Bạch Diên Tinh chẳng những là nhi tử của Bạch Thần Tinh, mà còn là tôn tử của Lăng Xuyên. Có một tầng quan hệ như thế, Lăng Xuyên không vội vàng giúp cũng không được.
Khúc Tuyền cúi đầu, yên lặng không lên tiếng. Danh ngạch tiến vào Đan Điện là trong tộc thật vất vả tranh thủ cho hắn, tuyệt đối không thể lãng phí.
Nhìn thấy đám người Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn ra tay, Khúc Tuyền khắc sâu ý thức được chính mình nhỏ bé bao nhiêu.
……
Đoàn người Đan Cốc.
Đan Thần cau mày, vẫn là có chút không hoàn hồn được mà nói: “Không ngờ Lăng tiền bối lại cứ như vậy ở lại trong đội ngũ Bạch gia.”
Đan Hồng bất đắc dĩ nói: “Bên Bạch gia kia có ái nhân, song tế, tôn tử, tôn tế của Lăng tiền bối, hắn không lưu ở bên kia, chẳng lẽ còn ở lại trong đội chúng ta sao?”
Đan Thần nhíu mày nói: “Bạch tiền bối liền thành song tế của Lăng tiền bối?”
Đan Hồng cười: “Đúng là có chút khó tin!”
Bạch tiền bối cùng Lăng tiền bối đều là kỳ tài ở Trung Châu, một người tinh thông trận pháp, một người thiện luyện khí. Nhưng hai người không có liên hệ gì với nhau, đáng lẽ bắn đại bác cũng không tới mới phải, nhưng mà, thế sự chính là trùng hợp như thế.
“Lúc trước người ra tay khiêu khích Bạch tiền bối là ai vậy? Chưa từng nghe nói tới luôn, nhưng thực lực thật sự mạnh.” Đan Thần nhịn không được mà hỏi.
Đan Hồng híp mắt, lần này có rất nhiều người Đan Tháp có vấn đề!
“Hẳn là cường giả lánh đời nào đó.” Đan Hồng nói. Người nọ thật sự rất xui. Thật là, là võ thánh rồi, thực lực như vậy đi tới chỗ nào cũng có thể ngang ngược một phương. Đáng tiếc lại bị Lăng Xuyên ám toán, bị Bạch Thần Tinh nhân cơ hội treo cổ, thật có thể nói là chết không nhắm mắt.
Tuy rằng người nọ chết rất nghẹn khuất, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó cũng là chuyện tốt.
Bên Đan Tháp kia người tiến vào nhiều nhất, còn có vài người không rõ lai lịch, tùy tiện chạy đến một người đều là võ thánh, ai biết mấy người khác có thực lực thế nào.
Chết đi một người vẫn còn để cho người khác không quá yên tâm. Đều chết hết mới tốt.